Ngay cả Thẩm Tịch Dao cũng thường nói, Thẩm Ôn thích cô, hai người bọn họ hẳn là nên ở cùng một chỗ.
Bên ngoài hỗn tạp lời bàn tán, chính Hề Mạn cũng cảm thấy, cô chỉ còn lại có Thẩm Ôn có thể ỷ lại, nếu như bọn họ ở cùng một chỗ, là lựa chọn tốt nhất của cô.
Hề Mạn cẩn thận suy nghĩ, trong chuyện này, chính cô cũng có vấn đề rất lớn.
Thẩm Ôn nuôi cô, cho cô một gia đình, cô lập tức coi anh là người nhà duy nhất, thậm chí dần dần lo được lo mất, sợ cuộc sống sau này không có anh thì không được.
Đại khái chính là bởi vì phần ỷ lại này, mới có thể khiến cho cô khi gặp biến cố xảy ra bất thình lình này mà mất đi bản thân, không biết phải làm sao.
Cô chán ghét việc Thẩm Ôn đối xử với cô như gần như xa, không nắm bắt được, cuối cùng quay đầu đính hôn với người khác. Nhưng trong những ngày khó khăn nhất của cô, người duy nhất bảo vệ cô là anh.
Trong những năm cô nghèo túng này, anh chăm sóc cô là thật, đối tốt với cô cũng là thật.
Cô nhớ kỹ tình cảm ấy, ý đồ coi anh trở thành anh trai đơn thuần, rồi lại bởi vì sự lừa gạt của anh, không cách nào bỏ qua.
Thậm chí nghĩ tới hai năm nay những người anh em kia của anh trêu chọc ồn ào, anh an vị ở một bên ngầm đồng ý, trong lòng lại chưa bao giờ nghĩ tới tương lai cho cô, trong dạ dày Hề Mạn dâng lên từng trận buồn nôn, cảm giác nhộn nhạo từ đáy lòng kéo dài tới toàn thân.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hề Mạn không biết nên đối mặt với cục diện khiến người ta hít thở không thông này như thế nào.
"Hề Mạn!"
Một giọng nói sắc bén truyền đến, Hề Mạn liếc mắt.
Người đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa, gió sông thổi qua, vạt áo khoác trên người anh cũng theo đó tung bay. Mái tóc đen nhánh có vẻ hỗn độn, nhưng không che được ngũ quan quá mức tinh xảo kia.
Cảm xúc cùng với cơ bắp toàn thân của anh tựa hồ căng thẳng, từ góc độ của Hề Mạn có thể nhìn thấy đường cong hàm dưới cứng rắn lạnh lẽo của anh, cùng với hầu kết đang không ngừng lăn lộn.
Hề Mạn còn chưa hoàn hồn, người đàn ông đã bước nhanh về phía trước, kéo cổ tay cô mang người rời khỏi cây cầu kia, rời xa con sông kia.
Cường độ anh nắm lấy cô rất nặng, Hề Mạn có chút đau, cũng dần dần tỉnh táo lại.
Sau khi cô phát giác liếc mắt nhìn phía sau, lại ngược lại nhìn trống rỗng nhìn về phía người đàn ông trước mắt, hiểu được cái gì, cô nói: "Cậu sẽ không cho rằng tôi định nhảy xuống chứ?"
Sao anh có thể có ý nghĩ như vậy?
Cô chỉ đột nhiên phát hiện, gió sông thổi qua, nhìn mặt sông rộng lớn, cuối cùng khiến trái tim cô bình tĩnh lại rất nhiều.
Cô muốn mượn chuyện này chấn chỉnh suy nghĩ một chút.
Giản Chước Bạch dừng lại, buông cổ tay cô ra.
Anh cười một tiếng, ngữ khí có vẻ bất cần đời: "Không phải vậy là tốt nhất, tôi còn tưởng rằng cậu yêu tôi yêu đến không thể tự kiềm chế, gần đây không cho cậu cơ hội tiếp cận tôi, cậu lại nghĩ không thông như vậy."
Hề Mạn: "..."
Lại là loại lời khó hiểu này.
Chẳng qua lúc cô đang không có chỗ để đi, một người xuất hiện có thể trò chuyện, nói cái gì kỳ thật cũng không sao.
Hề Mạn cố gắng vứt bỏ sự không vui: "Sao cậu lại ở đây?"
Giản Chước Bạch cười lạnh một tiếng: "Cậu còn nói gì nữa, tôi ra ngoài dắt chó đi dạo, muốn thuận tiện trả cúc áo của cậu lại cho cậu, miễn cho sau này cậu cậy chuyện cúc áo tiếp cận tôi. Tôi vừa tới gần chỗ ở của cậu, lại thấy cậu chạy ra đây. Chó con nhà tôi có một tật xấu, thấy người lớn lên hơi đẹp một chút liền thích đuổi theo, nó đuổi theo, tôi không đuổi theo sao được?"