Đang yên đang lành, sao anh cô lại đột nhiên muốn cưới Tiết Thu Nghiên chứ?
Hai người bọn họ đều chia tay đã nhiều năm, lúc trước chia tay cũng không thấy anh cô thương tâm bao nhiêu, làm sao bây giờ còn có thể một lần nữa đến với nhau?
Anh trai tự mình nhắc tới việc này với ông nội, xem ra chuyện hôn sự là ván đã đóng thuyền.
Nhưng Hề Mạn phải làm sao bây giờ?
Thẩm Tịch Dao lo lắng chờ ở bên ngoài.
Cuộc họp gia đình trong phòng khách vừa kết thúc, thấy ông nội chống gậy trở về phòng, Thẩm Tịch Dao tiến lên túm tay Thẩm Ôn đi ra ngoài.
Hôn sự tới quá mức đột ngột, mẹ Thẩm đang định hỏi, lại thấy một màn như vậy vội hô: "Dao Dao, mẹ và cha con chưa nói chuyện xong với anh con đâu, con kéo anh con đi đâu?"
"Con cũng tâm sự với anh ấy!" Thẩm Tịch Dao không quay đầu lại, lôi Thẩm Ôn ra khỏi biệt thự Thẩm gia.
Dừng ở nơi vắng vẻ không người, Thẩm Tịch Dao dừng lại, hất tay Thẩm Ôn ra: "Anh, anh thật sự muốn cưới Tiết Thu Nghiên?"
Thẩm Ôn liếc cô một cái, nhíu mày trách: "Thẩm Tịch Dao, cô ấy rất nhanh sẽ là chị dâu em, em gọi thẳng tên thật không lễ phép."
Thẩm Tịch Dao cười lạnh một tiếng: "Cô ấy là chị dâu em, vậy chị Mạn Mạn đâu?"
Thần sắc Thẩm Ôn thần không có thay đổi gì, bước tới ghế dài phía trước ngồi xuống: "Giữa hai người tụi anh cũng không có quan hệ gì."
Thẩm Tịch Dao theo sau, "Những anh em trong giới của anh, tất cả đều biết Hề Mạn ở chỗ anh, anh cũng thường mang theo chị ấy gặp mặt mọi người, đối xử với chị ấy rất cẩn thận trước mặt mọi người, khiến cho mọi người đều cảm thấy anh thích chị ấy, sau này nhất định sẽ kết hôn với chị ấy, thậm chí ngay cả chị dâu cũng gọi. Lúc này nếu như anh kết hôn với người khác, anh bảo Hề Mạn làm sao bây giờ?"
Thẩm Ôn liếc nhìn cô một cái: "Chỉ là nói đùa mà thôi, cũng không phải chính miệng anh hứa hẹn, như thế nào lại coi là thật?"
Thẩm Tịch Dao không ngờ Thẩm Ôn sẽ nói như vậy, sửng sốt một lúc lâu, "Lời này của anh dám nói trước mặt Hề Mạn sao?"
Thẩm Ôn nhíu mày: "Cô ấy từ trước đến nay nhu thuận nghe lời, sẽ không như em, chạy tới chất vấn anh như vậy."
Thẩm Tịch Dao nở nụ cười, nhưng mặt mang châm chọc: "Thì ra anh ỷ lại, là chị ấy nhu thuận nghe lời, sẽ không ầm ĩ với anh. Anh, anh có biết hay không, chị ấy cũng được nuông chiều từ bé lớn lên, chị ấy cũng có cá tính riêng có điểm mấu chốt. Chị ấy chỉ vì coi anh là người quan trọng nhất, mới cam tâm tình nguyện ở trước mặt anh làm một cô gái nhu thuận hiểu chuyện!"
Thẩm Tịch Dao cuối cùng hỏi anh một lần: "Anh thật sự quyết định buông bỏ Hề Mạn?"
Tay Thẩm Ôn nắm chặt trong túi lại buông ra: "Anh đã nói sẽ chăm sóc cô ấy, sẽ không nuốt lời. Căn nhà đó vĩnh viễn là nhà của cô ấy, anh cũng vĩnh viễn là anh Ba của cô ấy."
"Anh đã nói muốn đính hôn, anh còn cảm thấy cô có thể ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh anh, ở trong nhà của anh, chịu đựng lời đồn đãi nhảm nhí, vẫn như trước giống như không có việc gì gọi anh là anh Ba?"
Thẩm Ôn giương mắt, rất hời hợt đối với lời nói của Thẩm Tịch Dao: "Anh là người nhà duy nhất của cô ấy, không ở bên cạnh anh, cô ấy còn có thể đi đâu?"
"Vậy xem xem chị ấy biết chân tướng, đến tột cùng sẽ lựa chọn như thế nào." Thẩm Tịch Dao xoay người rời đi, cô muốn nói tất cả cho Hề Mạn.