Từ đó Thái Nguyên Lễ ghi hận Hề Mạn trong lòng, khắp nơi nhìn không vừa mắt.
Tô Uyển Vận thì nhân cơ hội lôi kéo Thái Nguyên Lễ làm tổng giám đầu tư.
Hạng mục Hề Mạn trăm khó vạn khổ có được, bắt đầu bởi vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng rơi vào trong tay Tô Uyển Vận.
Hề Mạn chịu đủ quy tắc công việc chướng khí mù mịt ở đây mới quyết định nghỉ việc.
Thế giới lớn như vậy, công ty nhiều như vậy, cô cần gì phải treo cổ ở một nơi rách nát thế này?
Kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ sáng, cà phê trước mặt Hề Mạn tiếp tục được rót đầy ba lần.
Rõ ràng là đã hẹn thời gian với Thái Nguyên Lễ, tên chó đó chậm chạp không xuất hiện, rõ ràng là cố ý gạt cô.
Hề Mạn hết kiên nhẫn, đang muốn đứng dậy rời đi lại nghe có người nói: "Thái tổng đã trở lại."
Hề Mạn quay đầu nhìn thấy Thái Nguyên Lễ và Tô Uyển Vận sóng vai đi cùng một chỗ, thoạt nhìn dáng người rất cẩu thả.
Hề Mạn cầm tài liệu từ chức tiến lên: "Thái tổng, tôi xin nghỉ việc, phiền ký tên."
Thái Nguyên Lễ tiếp nhận tài liệu liếc mắt nhìn, ký tên vào trang cuối cùng.
Anh ta đưa tới, Hề Mạn đưa tay nhận lấy, nhưng Thái Nguyên Lễ vẫn chưa buông tay.
Đôi mắt háo sắc híp híp nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Hề Mạn, Thái Nguyên Lễ ý vị thâm trường nói: "Hề Mạn, tôi vẫn luôn muốn chiếu cố cô, là cô không cảm kích. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải vậy chứ?"
Tô Uyển Vận nũng nịu nói tiếp: "Thái tổng, ngài đã tận tình tận nghĩa, có vài người không biết tốt xấu, không có biện pháp."
Cô khinh miệt liếc mắt nhìn Hề Mạn, cao cao tại thượng thuyết giáo: "Hề Mạn, nửa năm nay cô không mang đến bao nhiêu hiệu quả và lợi ích cho công ty, nhưng công ty lại nuôi không cô lâu như vậy. Hôm nay cô phải đi, trở về phải tỉnh táo lại, nếu không công việc tiếp theo cũng khó tìm."
Thái Nguyên Lễ: "Tiểu Tô nói rất đúng, Hề Mạn này, tính tình này của cô phải suy nghĩ lại một chút."
Hề Mạn sắp bị đôi cẩu nam nữ này ghê tởm tới mức ói ra, trên mặt mỉm cười: "Nói đến nghĩ lại, tôi thật đúng là nhớ tới một chuyện. Về hạng mục của Bàng tổng có một số chi tiết lúc đó tôi bàn giao với trợ lý Kiều, còn rất quan trọng. Thái tổng và giám đốc Tô vừa vặn ở đây, không bằng trực tiếp giao cho hai người các anh đi."
Đó là hạng mục Thái Nguyên Lễ đoạt được từ tay Hề Mạn, chuẩn bị đưa cho Tô Uyển Vận.
Hề Mạn ra hiệu cho khu nghỉ ngơi cô vừa ngồi: "Hai vị chờ một chút, tôi đi in tài liệu."
Lấy tài liệu từ trong tay Thái Nguyên Lễ, Hề Mạn đi tới bộ phận nhân sự trước.
Thành công nhận báo cáo nghỉ việc, Thái Nguyên Lễ và Tô Uyển Vận thật đúng là ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ cô.
Tô Uyển Vận chờ đã có chút không kiên nhẫn: "Hề Mạn, rốt cuộc là có nội dung gì chưa bàn giao?"
Hề Mạn đi lên phía trước, cười khúc khích: "Hạng mục của Bàng tổng tôi vừa tiếp nhận đã bị các anh cướp mất rồi, trong tay tôi có thể có tin tức gì quan trọng?"
Mặt Tô Uyển Vận và Thái Nguyên Lễ trầm xuống.
"Nhưng tôi bảo hai người chờ ở đây, đúng là có chuyện quan trọng."
Hề Mạn đảo qua ly cà phê đã nguội lạnh trên bàn, thở dài một tiếng, dường như có chút khó xử," Một ly cà phê, hai người, hai người chia thế nào đây?
Tô Uyển Vận và Thái Nguyên Lễ: "...?"
Hề Mạn giơ cánh tay lên, tưới một nửa cà phê lên đầu Thái Nguyên Lễ, một nửa còn lại hắt lên mặt Tô Uyển Vận.