Hề Mạn nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu: "Mình và cậu ấy không có khả cô."
"Tại sao?"
"Tên này làm chuyện gì cũng không tới nơi tới chốn, chưa chắc là thật sự muốn theo đuổi mình, có lẽ chỉ là không muốn học tập nên tìm chút chuyện làm, cho nên lấy mình ra tiêu khiển mà thôi, chẳng lẽ mình lại coi là thật hả?"
"Vậy sao cậu ấy không tìm người khác?"
Nói tới đây, Hề Mạn đột nhiên trở nên tự mãn: "Mình xinh đẹp như vậy, thành tích lại tốt, cậu ấy chọn tôi đương nhiên là có ánh mắt tốt."
Mạc Thấm: "..."
Ngoài cửa phòng học, Giản Chước Bạch cũng bị cô chọc cười, khóe miệng nhếch lên một độ cong sung sướиɠ, đại não tự động phác họa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này, vẻ mặt đắc ý say mê với Mạc Thấm.
Mạc Thấm lại nói: "Cũng không nhất định, lỡ như cậu ấy nghiêm túc thì sao?"
"Cho dù là nghiêm túc, hai chúng ta cũng không có khả cô." Hề Mạn đáp không cần nghĩ ngợi.
Giản Chước Bạch nhíu mày, ý cười nhạt xuống.
Hề Mạn: "Cậu xem thành tích của cậu ta thối nát như vậy, có chút tiến bộ nào sao? Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói cậu ta học cùng một trường đại học với mình, ngay cả trường đại học tốt hơn một chút cậu ta cũng thi không đậu."
"Kiểu công tử bột không học vấn không nghề nghiệp giống như cậu ta, không có chí tiến thủ, về sau sợ là chờ anh trai nuôi cậu ta cả đời. Chỉ là mấy năm học phổ thông này tình cờ có thể gộp tụi mình cùng chung một chỗ, chờ thi tốt nghiệp trung học xong rồi, mọi người ai đi đường nấy, mình với cậu ta hoàn toàn chính là người của hai thế giới, không có tương lai."
Mạc Thấm nghe được nuốt nước miếng: "Học sinh giỏi như các cậu trước khi yêu đương còn phải nghĩ chuyện lâu dài như vậy sao?"
Hề Mạn: "Nghĩ xa một chút mới là chịu trách nhiệm với mình, cũng là chịu trách nhiệm với người khác."
Mạc Thấm: "Mình đoán Giản Chước Bạch không nhiều như cậu nghĩ đâu."
Hề Mạn: "Nếu như cậu ta ngay cả sau này cũng không nghĩ tới, cậu cảm thấy với chuyện theo đuổi mình, cậu ta có thể có bao nhiêu nghiêm túc?"
Mạc Thấm thở dài, cũng có chút tiếc hận: "Trước khi lên cấp ba, thành tích của cậu ấy vẫn luôn là học thần, vĩnh viễn đứng đầu khối, chưa bao giờ thất bại. Có thể là do cha mẹ gặp chuyện không may, đả kích cậu ấy quá lớn."
Hề Mạn nhìn ra cửa: "Cậu ta cũng không phải học sinh tiểu học, sự việc đã qua lâu như vậy, có chán chường đến đâu cũng phải đứng lên. Lúc cậu ta tự cam chịu đọa lạc, anh trai cậu ta còn đang mang gánh cô đi về phía trước. Hiện giờ cậu ta chỉ cần học tập thật tốt chính là làm hết bổn phận, còn anh trai cậu ta thì sao, đối mặt với sự rung chuyển nội bộ của tập đoàn Giản Trì, cần phải chịu đựng nhiều hơn cậu ta."
Cả người Giản Chước Bạch giống như bị hút hồn, hoàn toàn không nhớ rõ mình đã trở về ký túc xá như thế nào.
Đêm đó, anh nằm ở trên giường, ngưng thần nhìn trần nhà trên đỉnh đầu trắng đêm khó ngủ.
Trong đầu anh đều là lời của Hề Mạn.
Lần đầu tiên Giản Chước Bạch nghiêm túc xem xét hành vi mấy năm nay của mình.
Rõ ràng là đau lòng cho anh trai, không muốn anh vì vị trí chủ tịch mà hy sinh hôn nhân của mình.
Nhưng anh lại lựa chọn phương pháp vô liêm sỉ nhất để đấu tranh.
Còn tiếp tục cà lơ phất phơ như vậy, anh thật sự sẽ giống như Hề Mạn nói, trông cậy vào việc anh trai nuôi mình cả đời sao?
Cha mẹ mất sớm, một bên anh trai bận rộn làm ăn, còn phải phân ra tinh lực chiếu cố anh đã rất không dễ dàng.