Dì Mạc trấn an cô, không cần cô làm gì, chỉ cần chăm chỉ học hành là được.
Nhưng cô luôn muốn làm chút gì đó để báo đáp Thẩm Ôn, cho nên thường xuyên vào phòng bếp hỗ trợ dì Mạc.
Vài năm trôi qua, cô từ lúc trước vụng về, cho tới bây giờ các loại món ăn đặc sắc xử lý dễ như trở bàn tay, so với dì Mạc làm có khi còn ngon hơn.
Lúc Thẩm Ôn ở nhà, Hề Mạn thường xuyên tự mình xuống bếp.
Trong lòng cô tính toán sáng sớm hôm nay làm món gì, từ trên lầu đi xuống, lại xuyên thấu qua phòng bếp cửa kính nhìn thấy thân ảnh Thẩm Ôn đeo tạp dề đang bận rộn.
Anh mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, tay áo xắn lên lộ ra nửa cánh tay rắn chắc, làm việc gọn gàng ngăn nắp.
Anh ấy nấu ăn rất giỏi, nhưng không thường xuyên xuống bếp.
Hề Mạn rất ngạc nhiên, mở cửa kính thò đầu vào, mũi ngửi ngửi: "Thơm quá!"
Thẩm Ôn quay đầu nhìn cô một cái, tươi cười ôn hòa: "Đến nhà ăn chờ, lập tức có cơm ăn."
Bữa sáng rất phong phú, Thẩm Ôn và Hề Mạn ngồi đối diện nhau.
Thật lâu không được thưởng thức tay nghề của Thẩm Ôn, Hề Mạn rất thỏa mãn, lúc ăn cơm toàn bộ quá trình đều vui vẻ cười: "Anh Ba lát nữa trực tiếp đến công ty sao? Em đi làm thủ tục nghỉ việc, chúng ta có thể cùng nhau."
Thẩm Ôn bóc trứng cho cô: "Em đi trước đi, đi công tác lâu như vậy, anh về thăm cha mẹ."
Hề Mạn hiểu rõ gật đầu: "Ừm, hẳn là nên về thăm."
Cha cô khi còn sống có quan hệ tốt nhất với cha Thẩm, cô cũng oán giận cha Thẩm năm đó không muốn vươn tay giúp đỡ cô.
Cha mẹ Thẩm đồng dạng cũng chướng mắt Hề Mạn là loại thiên kim nghèo túng không nơi nương tựa, cảm thấy cô không xứng với Thẩm Ôn.
Bởi vậy, những năm gần đây mặc dù cô vẫn ở chỗ Thẩm Ôn, nhưng chưa từng gặp cha mẹ Thẩm mấy lần.
Chuyện của cô và anh Ba, cũng không biết cửa ải của cha mẹ anh có thể qua hay không.
Trầm ngâm suy tư, Hề Mạn đang muốn nói gì đó thì điện thoại di động của Thẩm Ôn trên bàn rung lên.
Anh liếc nhìn ghi chú, ngón tay điểm nút màu đỏ bên trên.
Không bao lâu, tiếng rung lại vang lên, vẫn là người kia.
Thẩm Ôn nhìn Hề Mạn một cái, ôn nhu nói: "Tự mình ăn trước, anh đi nghe điện thoại."
"Được." Hề Mạn ngoan ngoãn đáp lời, nhìn anh cầm di động lên lầu.
Tầm mắt ngưng tụ ở đầu cầu thang, tâm tình Hề Mạn bỗng dưng có chút phức tạp.
Vừa rồi Thẩm Ôn ghi chú trên điện thoại di động, cô nhìn thấy tên: Tiết Thu Nghiên.
Cái tên này, Hề Mạn biết.
Bảy năm trước, Hề Mạn được Thẩm Ôn mang đến ngôi nhà này.
Có lần cô đến thư phòng của anh tìm sách đọc, ở một góc giá sách nhìn thấy một tấm ảnh.
Trong ảnh là một nữ sinh tóc dài, cô đứng trước giá sách trong thư viện, nghiêng đầu cười, phong tình muôn vàn.
Mặt sau bức ảnh viết một hàng chữ bằng bút máy:
[Thẩm đại tài tử, sinh nhật vui vẻ!
Tiết Thu Nghiên.]
Vừa lúc Thẩm Ôn đi vào, Hề Mạn giơ ảnh chụp quơ quơ: "Anh Ba, đây là bạn gái của anh?"
Thẩm Ôn nhận lấy, tùy tiện nhìn: "Lúc học đại học từng quen, sau khi tốt nghiệp cô ấy lựa chọn xuất ngoại, anh ở trong nước công tác quá bận rộn, xa cách nơi đất khách không bao lâu thì chia tay."
Về anh và Tiết Thu Nghiên, Thẩm Ôn không nói nhiều, Hề Mạn cũng không hỏi nhiều.
Thẳng đến sau khi thi tốt nghiệp trung học chọn đăng ký trường học, cô nhìn diễn đàn của trường Thẩm Ôn, trong lúc vô tình biết được bọn họ đã từng là kim đồng ngọc nữ khiến người ta hâm mộ trong trường.Nhiều năm trôi qua, Hề Mạn không có nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến Tiết Thu Nghiên ở trong căn nhà này nữa.
Cái tên kia cũng chưa từng được nhắc tới từ trong miệng Thẩm Ôn.
Hề Mạn sắp quên cô rồi.
Hôm nay người này lại bất ngờ không kịp đề phòng xuất hiện.