Thẩm Tịch Dao thấy cô đáp không cần nghĩ ngợi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, người tình trong mắt hóa Tây Thi, em không nên hỏi chị."
Thẩm Tịch Dao một lần nữa đánh giá hai người, lúc phân tích dùng ngón trỏ chọc cằm: "Em cảm thấy, hai người bọn họ hoàn toàn không cùng một con đường, cũng không có gì có thể so sánh. Anh em tao nhã lịch sự, quân tử đoan chính, bề ngoài rất khiến con gái nhớ thương. Về phần Giản Chước Bạch này—"
Cô suy tư một lát, tiếp tục nói, "Khí thế của anh ta sắc bén hơn một chút, trong vẻ lưu manh mang theo lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm. Cho dù thích khuôn mặt kia của anh ta cũng không ai dám dễ dàng tới gần anh ta. Nhưng theo kinh nghiệm của em, loại tính cách này không phải lạnh nhạt với tất cả mọi người, ví dụ như đối xử với người mình thích, anh ta hẳn là nhiệt liệt như lửa, nếu không cũng không làm được chuyện theo đuổi người khác hai năm."
Hề Mạn quay đầu nhìn cô một cái, đáy mắt bất đắc dĩ: "Em có vẻ hiểu rõ nhỉ?"
"Đó là đương nhiên." Thẩm Tịch Dao kiêu ngạo hất cằm, "Em xem phim truyền hình và tiểu thuyết nhiều năm như vậy, cũng không phải xem cho vui!"
Thẩm Ôn dường như nói rất nhiều, Giản Chước Bạch thỉnh thoảng mới đáp lại hai câu, vẫn không thân thiện lắm. Thẩm Tịch Dao tò mò: "Anh em bình thường ít nói, anh ấy đang nói chuyện gì với Giản Chước Bạch vậy? Lại nói nhiều như vậy."
Thẩm Ôn và Giản Chước Bạch không cùng một lứa tuổi, trước đây trong cuộc sống cũng không cùng xuất hiện. Về chuyện riêng tư Thẩm Ôn cũng không phải là người nhiều lời.
Hề Mạn đoán: "Hẳn là chuyện làm ăn."
Thẩm Tịch Dao kích động nói, "Ban ngày em đã tra ở trên mạng, cái tên Giản Chước Bạch này ở nước ngoài rất lợi hại, anh ta tiếp nhận xí nghiệp của tập đoàn Giản Trì ở châu u hai năm, ra sức phát triển y tế, không ít ông chủ đứng sau màn của bệnh viện tư nhân đều là anh ta."
"Nửa đầu năm nay, anh ta còn nhận lời mời tham gia một hội y tế giao lưu các ngành nghề, giống như nói dưới tay anh ta có cả một đoàn đội, trước mắt đang nghiên cứu một loại thiết bị y tế mới, hình như nhằm nâng cao độ chính xác khi sàng lọc phát hiện ung thư sớm..."
Thẩm Tịch Dao giới thiệu, thuận tay mở di động ra tìm được một đoạn video diễn thuyết trên mạng: "Chính là đây."
Video mở ra, Giản Chước Bạch mặc âu phục giày da đứng ở trên đài, dưới đài đều là nhân sĩ thành công, sắc mặt anh bình tĩnh, đối diện với microphone chậm rãi mà nói.
Loại trạng thái này, là khí thế hăng hái mà Hề Mạn đã lâu không gặp qua.
Khán giả dưới đài chăm chú lắng nghe, cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt cuối cùng vang dội, không có chỗ nào không thể hiện sự ưu tú của anh.
Chỉ cần anh nguyện ý, anh vốn có thể rất ưu tú.
Thành tích của Giản Chước Bạch trong giai đoạn giáo dục bắt buộc rất xuất chúng, các loại cúp Olympic đoạt được tới mỏi tay, là con cưng siêu cấp trong mắt giáo viên, các học sinh truyền miệng là nhân vật học thần cấp.
Thẳng đến năm cấp ba, cha mẹ Giản xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, nội bộ tập đoàn Giản Trì rung chuyển, tinh thần anh sa sút một thời gian, dần dần trở nên không học vấn không nghề nghiệp.
Gia thế anh tốt, nhan sắc cao, lại rất biết chơi bóng rổ, lúc ở trường trung học vẫn rất chói mắt, nữ sinh ngoài sáng trong tối hâm mộ anh rất nhiều.
Chẳng qua bởi vì không phải trốn học thì chính là ngủ, thành tích của anh càng ngày càng nát, quả thực nát đến cực kỳ bi thảm.