Thẩm Ôn không bình luận gì, chỉ hỏi cô: "Ăn xong chưa?"
Hề Mạn gật đầu: "Xong rồi."
Thẩm Ôn đảo qua hai cái áo khoác một đỏ một trắng trên giá áo, tự nhiên cầm lấy cái áo khoác màu trắng kia, tiến tới khoác lên người Hề Mạn: "Vậy chúng ta về nhà."
Anh dựa sát vào, Hề Mạn có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, như có như không, như hàn mai trong sương lạnh vào mùa đông.
Anh ấy chính là một người như vậy, bề ngoài ôn nhuận như ngọc, phảng phất đối xử với ai cũng hiền hòa thân thiết.
Nhưng khi thật sự muốn thân cận anh, sẽ phát hiện bên dưới bề ngoài phiêu dật của Thẩm Ôn có kiêu ngạo và lạnh lẽo thấm vào trong cốt tủy.
Cho nên mấy năm nay, Hề Mạn gặp qua quá nhiều phụ nữ bởi vì bề ngoài của anh mà nhào tới, cuối cùng bởi vì anh lạnh lùng vô tình, ảm đạm rời đi.
Hề Mạn ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.
Nhớ lại động tác ôn nhu giúp mình khoác áo vừa rồi của Thẩm Ôn, trong lòng cô lại một lần nữa xác định, đối với anh Ba mà nói, cô quả nhiên là không giống người khác.
Bây giờ trên đời này cô không có chỗ dựa, cũng chỉ còn lại có anh Ba.
Cô cũng muốn cùng anh trở thành người nhà chân chính, từ nay về sau an an ổn ổn.
Hề Mạn cúi thấp đầu, môi hơi nhếch lên.
Thẩm Tịch Dao cũng mặc áo khoác của mình, ánh mắt đảo qua hai người bọn họ.
Một hồi lâu, cô thu hồi nụ cười hưng phấn khi đu cp của mình, hắng giọng: "Anh trai, tuy rằng em rất không muốn làm bóng đèn, nhưng hôm nay em thật sự không có lái xe, anh và chị Mạn Mạn về nhà không ngại chở em một đoạn đường được không?"
Thẩm Ôn quay đầu liếc cô một cái, từ chối cho ý kiến, dẫn đầu đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Thẩm Tịch Dao kéo cánh tay Hề Mạn cố ý đi ở phía sau, nhỏ giọng nói: "Tự tin một chút đi chị của em! Em đã giúp chị nghiệm chứng rồi, về sau không cần hoài nghi, anh ấy chính là thích chị."
Hề Mạn hồ nghi quay đầu: "Em nghiệm chứng lúc nào?"
"Vừa rồi!" Thẩm Tịch Dao chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói bên tai cô, "Em vừa mới nói em là bóng đèn, anh ấy không phản bác em, đây là chấp nhận."
"Ngữ cảnh áp dụng từ bóng đèn này chị hiểu mà."
Nói xong còn lấy di động tra Baidu cho cô xem—
[Bóng đèn điện: tục ngữ, bắt nguồn từ tục ngữ Quảng Đông, chủ yếu chỉ người thứ ba vướng tay vướng chân lại không biết điều khi nam nữ yêu nhau.]
Dừng ở cửa thang máy, Thẩm Ôn quay đầu lại: "Hai người đi chậm như vậy, thì thầm cái gì?"
Thẩm Tịch Dao lập tức thu hồi di động đứng thẳng lưng.
Kéo Hề Mạn theo sau, cô cười với Thẩm Ôn: "Chúng ta đang nói, đồ ăn của Tần Lan Các tối nay không tệ."
Thẩm Ôn nhìn các cô thật sâu, cũng không truy vấn.
Vừa vặn cửa thang máy mở ra, ba người đi vào.
Từ đại sảnh Tần Lan Các đi ra, Thẩm Ôn vẫn đi phía trước, Thẩm Tịch Dao và Hề Mạn nắm tay xì xào bàn tán đi theo phía sau.
Cho đến khi nghe Thẩm Ôn hỏi một tiếng: "Giản tổng về nước lúc nào?"
Hai chị em đồng loạt ngẩng đầu.
Thẩm Tịch Dao kích động kéo tay áo Hề Mạn, hạ giọng nói: "Đó chính là người em gặp ở phòng làm việc, lúc ấy em không khoa trương, thực sự là rất đẹp trai!"
Giản Chước Bạch tùy ý dựa vào cột đá cửa hàng tiện lợi, trong kẽ tay kẹp điếu thuốc lá đã châm, trong màn đêm có đốm lửa bập bùng.
Hề Mạn nhìn qua, con ngươi sâu thẳm của người đàn ông vừa vặn đυ.ng phải cô.Chẳng qua chỉ liếc mắt một cái, Giản Chước Bạch nhanh chóng bình thản dời tầm mắt, liếc Thẩm Ôn bên cạnh. Ngón trỏ búng nhẹ, phủi tàn thuốc: "Thẩm tổng nhớ thương rồi, tôi vừa về."
Tư thái của anh tản mạn, coi thường tất cả, nhìn qua đối với Thẩm Ôn chủ động đi lên chào hỏi cũng không thân thiện.
Thẩm Ôn cũng không rời đi, quay đầu nói với Hề Mạn và Thẩm Tịch Dao: "Hai người ra xe chờ trước, anh và vị tổng giám đốc Giản này nói vài câu."
Hề Mạn gật đầu, cùng Thẩm Tịch Dao rời đi trước.
Ngồi vào ghế sau, hai người hạ cửa sổ thủy tinh xuống vẫn nhìn chỗ đó.
Bọn họ đứng đối diện, đang nói chuyện gì đó.
Một người ôn nhuận, một người ngang ngạnh.
Là nhan khống thâm niên, Thẩm Tịch Dao ghé vào trước cửa sổ, chống má: "Chị Mạn Mạn, chị cảm thấy hai người bọn họ đứng cùng một chỗ ai đẹp trai hơn?"
Hề Mạn dời tầm mắt khỏi khuôn mặt anh tuấn sáng ngời của Giản Chước Bạch: "Đương nhiên là anh trai em."