Không để ý đến ánh mắt kỳ quái của người đi đường, cũng không chú ý tới nữ sinh đang ồn ào ở cửa lầu số ba, Cận Phi hùng hổ xông về phòng 503, vừa mở cửa, nhìn thấy trước tiên chính là đệm giường của mình đang vắt trên lang can, cùng một trái bong bóng màu xanh nhạt.
Cận Phi lập tức ngây người, cửa ở phía sau mình đóng lại. Cận Phi nghe thấy tiếng đóng cửa mới kinh ngạc quay đầu lại, sau đó liền bị Nguỵ Nhất Thần kéo vào trong ngực, ôm chặt lấy.
Cận Phi sử dụng hết toàn bộ sức lực bắt đầu giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cận Phi thở hổn hển nhưng vẫn không do dự mà nâng chân lên, dẫm một cước lên bàn chân của Nguỵ Nhất Thần. Không ngạc nhiên khi nghe thấy Nguỵ Nhất Thần hít vào một ngụm khí lạnh, có điều bất ngờ là Nguỵ Nhất Thần vẫn không hề buông tay. Cứ ôm như vậy chừng năm phút, Nguỵ Nhất Thần mới chậm rãi nói, “Em sợ anh cứ như vậy mà không trở về ký túc xá nữa, làm em sợ muốn chết.”
“Tôi không phải là cậu, không về ký túc xá còn có thể cùng gái đẹp đi ra ngoài động phòng hoa chúc. Một người cô đơn như tôi, đi ra ngoài làm gì chứ.”
“Em sai rồi, em biết em nói cái gì cũng không bù đắp được sai lầm, nhưng em vẫn muốn giải thích cho anh nghe, vũ hội vừa rồi em đi một mình, muốn cho anh niềm vui bất ngờ, ai ngờ gặp Mẫn Thi Văn, cô ấy cứ theo sau lưng em, em làm cách nào cũng không cắt đuôi được. Cận Phi, em thích anh, em thật sự thích anh, anh tha thứ cho em được không, sau này em thấy chỗ nào có nữ nhân sẽ lập tức tránh xa ba mét trở lên, ngay cả mẹ của em cũng vậy, được không.” Nguỵ Nhất Thần gác cằm lêи đỉиɦ đầu của Cận Phi, chầm chậm mà kiên định nói.
Không biết phải nói gì, nhưng lúc đó Cận Phi bỗng cảm thấy tất cả lửa giận vừa rồi giờ phút này đều đã biến thành tủi thân, chỉ một lát sau, Nguỵ Nhất Thần cảm thấy trên ngực hơi mát. Nguỵ Nhất Thần vội luống cuống tay chân lôi Cận Phi từ trong lòng ra, vành mắt Cận Phi lúc này đã hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, ngẩng đầu nhìn Nguỵ Nhất Thần, trong mắt còn có chút chất lỏng lấp lánh. Trong nháy mắt Nguỵ Nhất Thần liền thất thủ, tiếp đó hôn từng chút từng chút lên những giọt nước mắt đọng trên mặt Cận Phi, nhìn Cận Phi nói, “Về sau sẽ không để cho anh vì những chuyện này mà phải rơi nước mắt nữa, tin tưởng em.”
“Ừ.” Mặc dù thanh âm rất nhỏ, thế nhưng Cận Phi nhỏ giọng đáp ứng vẫn truyền vào tai Nguỵ Nhất Thần. Nguỵ Nhất Thần đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó mới phản ứng được, Cận Phi vậy mà dễ dàng tha thứ cho cậu?! Cậu vốn cho rằng lần này Cận Phi nhất định sẽ giận đến long trời lở đất, thậm chí tất cả những cố gắng trước kia có khả năng đều bị uổng phí, không ngờ cậu đã phải nghĩ một đống lớn lời kịchcuối cùnglại chỉmớinói vài câu, Cận Phi lại tha thứ cho cậu.
Điều này có phải chứng minh Cận Phi kỳ thực cũng không nỡ tức giận với mình? Nguỵ Nhất Thần mừng rỡ, liền muốn kéo Cận Phi lại hôn lên, kết quả còn chưa chạm môi, chợt nghe thấy Cận Phi nói, “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, bãi bỏ phúc lợi một tháng, tuỳ thuộc vào thái độ ăn năn để xem xét khôi phục thời gian phúc lợi!”
Nguỵ Nhất Thần “… Em sẽ nghẹn mà bệnh mất!”
“Đáng đời! Có bản lĩnh cậu đi tìm Mẫn Thi Văn của cậu đó!”
“Nghẹn đến chết cũng là do tự em chuốc lấy, kiên quyết chấp hành sự sắp xếp của tổ chức!” Nguỵ Nhất Thần vội vàng nhấc tay xin thề.
“Như vậy còn tạm được, trẫm mệt mỏi, tiểu Ngụy tử hầu hạ trẫm đi ngủ!”
“Dạ!” Nguỵ Nhất Thần buông Cận Phi ra, xắn tay áo, sau đó quỳ một chân trên đất, đã thành tên thái giám lễ phép, Cận Phi ngây người, sau đó mới không nhịn được bắt đầu cười ha hả. Hai người cũng cười một hồi, Nguỵ Nhất Thần nói hầu hạ Cận Phi rửa mặt, muốn ra ngoài nấu nước nóng, vừa mở cửa, liền nhìn thấy lão Đại và lão Tam đang đứng hóa đá ngoài cửa.
Cận Phi “…”
Nguỵ Nhất Thần “… Sao các anh về sớm như vậy.”
Lão Đại: “Em mới vừa ở dọc cửa lầu số ba cầu ái xong, tụi anh đã về rồi.”
Nguỵ Nhất Thần cân nhắc từ ngữ một chút, sau đó mới thận trọng hỏi, “Đại khái là lúc nào?”
Lão Tam: “Chính là lúc em nói với Cận Phi ‘Em thích anh’.”
Cận Phi, Nguỵ Nhất Thần “…”
Bốn người cũng không ai biết phải nói gì, cứ như vậy hai người đứng ở trong, hai người đứng ở ngoài, cuối cùng vẫn là Cận Phi phản ứng đầu tiên, để cho lão Đại và lão Tam vào phòng, khóa cửa, sau đó bốn người tự ngồi lên ghế dưới giường của mình, rồi rơi vào trầm mặc.
“Trước kia lão Đại không phải từng hỏi tớ, tại sao quán bar nhiều như vậy không đi, mà phải đi tới một quán bar đồng tính? Lần này chắc các cậu đã biết chân tướng rồi đó.” Cận Phi thở dài, nói ra trước tiên.
“Tớ tưởng thực sự là giống như cậu nói, bên kia tiền lương cao hơn so với những chỗ khác.” Lão Đại gãi gãi tóc, hiển nhiên màn phát sinh lúc trước đã làm cho hắn có chút quá tải. Tình huống Lão Tam so với lão Đại còn tệ hơn, cho tới bây giờ vẫn là một biểu tình bị sét đánh đến tê liệt, phỏng chừng tối nay cũng không trở lại bình thường được.
“Bây giờ cũng muộn rồi, trước tiên nên đi ngủ, ngày mai còn có tiết.” Lão Đại dẫn đầu đứng dậy, cũng không rửa mặt, trực tiếp trở mình lên giường. Thấy động tác của lão Đại, lão Tam bộ dáng tựa như bị điện giật cũng lục đυ.c một hồi rồi vọt lên giường rồi kéo chăn trùm lên đầu, còn lại Cận Phi và Nguỵ Nhất Thần đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng tự lên giường. Cận Phi vừa cởϊ qυầи áo xong nằm xuống, chợt nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên, cầm lên xem dĩ nhiên là Nguỵ Nhất Thần, trong tin nhắn cũng chỉ có ngắn ngủi bốn chữ “Đưa tay cho em.”
Cận Phi suy nghĩ một chút, lấy tay nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh đầu mình, một lát sau, một bàn tay to lớn của Nguỵ Nhất Thần liền từ bên cạnh duỗi tới, sau đó kéo tay Cận Phi lại, cầm thật chặt. Hai người không hẹn mà cùng mất ngủ, hơn nữa bọn họ biết lão Đại và lão Tam cũng đều không ngủ, tuy rằng xấu hổ, thế nhưng tay hai người mãi đến tận hừng đông cũng không buông ra.
Mấy ngày kế đó Lão Đại và lão Tam hiển nhiên là trốn tránh Cận Phi với Nguỵ Nhất Thần, hai người Cận Phi cũng hết cách rồi, thời gian vẫn cứ theo lẽ thường trôi qua, chỉ là trong nội tâm hai người hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút thấp thỏm cùng sợ hãi, sợ sẽ bị truyền ra trong trường, sợ nhìn thấy ánh mắt phức tạp của người khác, cũng sợ chính mình không đủ kiên định.
Thế nhưng bất luận có lo lắng cái gì, sợ cái gì, thời gian vẫn một mạch tiến về phía trước, giáng sinh cũng kết thúc, liền bắt đầu nghênh đón tết nguyên đán.
Tết nguyên đán được nghỉ ba ngày, cho nên dạ hội Nguyên Đán là buổi tối ngày 31 tháng 12. Ngày 31 đó Cận Phi đưa báo xong trở lại ký túc xá, liền nhìn thấy lão Đại đang ngồi ở bên cạnh bàn hút thuốc, lão Tam ngồi dựa vào mền ở trên giường, Nguỵ Nhất Thần thì lại ngồi ở trên ghế của cậu, thấy Cận Phi đi vào, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.
Lão Đại chỉ chỉ cái ghế của Cận Phi, Cận Phi liền tự động đóng cửa lại đi tới, sau khi Cận Phi ngồi xuống, lão Đại liền mở miệng “Hai ngày nay tớ và lão Tam đã bàn bạc xong, kỳ thực chúng tớ cũng không có gì đáng để bàn bạc, bởi dù sao cũng là chuyện của hai người các cậu, nhưng chúng ta đã ở cùng nhau hơn một năm, tớ thật lòng coi cậu là anh em, cho dù tớ bình thường không quá quan tâm tới nhưng vẫn biết con đường đồng tính luyến ái này không dễ đi, các cậu xác định chắc chắn có thể kiên trì tới cùng sao?”
Cận Phi liếc nhìn lão Đại, vừa định mở miệng, Nguỵ Nhất Thần đã nói “Em cóthể!”
Không biết vì sao, chỉ đơn giản ba chữ này, những lo lắng trong lòng của Cận Phi mấy ngày nay bỗng an tĩnh lại, quay về phía Nguỵ Nhất Thần nở nụ cười, Cận Phi lần đầu tiên nhẹ nhõm nói một câu, “Tớ cũng cóthể!”
Lần này đến lượt Nguỵ Nhất Thần ngây ngẩn cả người, vậy chẳng phải là đang ngầm thừa nhận quan hệ của hai người sao? Nguỵ Nhất Thần bỗng cảm thấy mùa xuân đến rồi, đây coi như là trong họa có phúc (trong lúc gặp họa lại có được điều may mắn) đi, lúc này Nguỵ Nhất Thần cũng không thèm quan tâm lão Đại muốn nói gì, có câu nói này của Cận Phi, cho dù núi đao biển lửa cũng biến thành kem đậu hũ, giờ phút này Nguỵ Nhất Thần hận không thể chạy đến ban công đối diện với mặt trời gào to hai tiếng.
Lão đại liếc mắt nhìn, lập tức muốn đánh Cận Phi và Nguỵ Nhất Thần, hắng giọng một cái nhằm nhắc nhở đối phương, sau đó mới chậm rãi nói “Tớ và lão Tam quyết định, các cậu yêu thích ai là chuyện của các cậu, chỉ cần các cậu suy nghĩ tường tận, nếu như các cậu là thật sự thích nhau, tớ và lão Tam tuyệt đối ủng hộ các cậu. Chuyện này chính là bí mật của 503, sẽ không để cho người thứ năm biết.”
Cận Phi hít một hơi thật sâu, đứng dậy, dùng sức ôm lấy lão Đại. Vào lúc này không cần phải phí bất cứ lờinào, đây mới là thực sự là anh em.
“Tớ vẫn chưa nói hết đâu, tuy chúng tớ đều ủng hộ các cậu, nhưng mà hai chúng tớ vẫn muốn tìm em gái, cho nên trong ký túc xá phải có ba điều quy định: Không thể thân mật ở ký túc xá, không được ở ký túc xá thể hiện tình cảm, nếu như có một ngày các cậu cảm thấy đối phương không phù hợp, phải chia tay, không thể vì vậy mà hận quyết định bây giờ của chúng tớ, điều cuối cùng, vì tớ và lão Tam rất thuần khiết, tương lai không được duỗi bàn tay ác quỷ tới tâm linh thuần khiết của tụi tớ.” Lão Đại vỗ vỗ lưng Cận Phi một cái, tỏ ra đã hiểu và an ủi, sau đó mới nói xong phần sau.
“Không thành vấn đề.” Lần này là Cận Phi đáp ứng trước, sau đó Nguỵ Nhất Thần mới lắc lắc đuôi theo.
“Được, chuyện chúng tớ muốn nói đã xong. Không nói chuyện đó nữa, lại nói trước đây tớ cứ có một loại ảo giác, luôn cảm thấy khi Nguỵ Nhất Thần nhìn Cận Phi đằng sau luôn có một cái đuôi to lắc tới lắc lui, lúc này coi như đã xác thực, thật đúng là TMD có đuôi!” Lão Tam đúng lúc này mới nói chuyện, rốt cuộc lại khôi phục bộ dạng ác miệng.
“Em đây gọi là yêu vợ hiểu không hả! Tuyệt đối tam tòng tứ đức với bàxã!”
“Mẹ kiếp! Cậu còn dám nói một lần nữa xem! Ai là bàxã!” Cận Phi vừa nghe hai chữ bà xã lập tức triển khai toàn bộ khí thế nữ vương, quơ lấy cuốn sách kinh tế phương tây đập Nguỵ Nhất Thần một trận, cuối cùng lão Đại không nhìn nổi nữa, che mặt nói “Hai người các cậu không biết xấu hổ sao, mới vừa nói xong, không được phép thể hiện tình cảm ở ký túc xá, khốn kiếp!”