Mùi máu thối rữa, lòng người dơ bẩn, vực thẳm không đáy.
Đây chính là nơi bản tôn sinh ra.
Bản tôn sinh ra đã khắc sâu sự tranh giành vào trong máu thịt.
Ở ma giới này, nếu như không tranh không giành , thì chỉ có con đường ch.ết mà thôi.
Đây là luật thiết ở Ma giới.
Quả nhiên sau đó đi tới Nguyệt Tuyền, ta đã gặp được đệ tử Lưu Vân Sơn.
Ta biết họ là những kẻ ngốc, nhưng ta không ngờ hai người này còn ngu ngốc hơn nữa.
Một người bị tiểu sư muội yếu đuối lừa gạt mà không biết gì;
Một người bị sư huynh lạnh lùng coi thường nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nhị đệ tử Trầm Âm đưa thuốc giải cho ta, rồi quay lại sung sướиɠ với sư huynh.
Trong lòng ta cười lạnh, đồng ý rời đi, cũng coi như đã nể mặt lòng mến mộ thảm hại của nàng ta.
Sau đó nghe nói nàng ta mãn nguyện thành thân với Kỳ Chiêu, chỉ là đêm tân hôn tân lang bỏ nàng ta mà đi.
Ta biết rất rõ Cầm Huyền Y là người giở trò.
Nàng thân thể yếu đuối, tu vi kém cỏi, nàng hận không thể đứng cạnh Kỳ Chiêu.
Sau đó bèn giao dịch với Ma tộc.
Ta chỉ là nhắm mắt làm ngơ, dù sao Lưu Vân Sơn càng loạn càng tốt.
Chi bằng coi Cầm Huyền Y như một quân cờ làm xáo trộn Lưu Vân Sơn.
Còn Trầm Âm
Người không muốn tranh giành, số phận đã được an bài.
Chỉ là ta không ngờ rằng, vậy mà có người vẫn tự nguyện đi đến bước đường cùng.
Cầm Huyền Y viện cớ thân bệnh, cần dùng vảy yêu thú để làm thuốc.
Trầm Âm đã tự mình xin đi.
Bản tôn nghe xong chỉ thấy nực cười, chẳng lẽ nàng cho rằng mấy trăm năm bị giam vẫn chưa đủ sao?
Nếu đã vậy, không bằng bản tôn cũng đích thân đến, gi.ết sạch đệ tử chân truyền Lưu Vân Sơn này.
Cũng cho những kẻ tự nhận là chính phái một bài học.
Khi bản tôn đến, tình cờ được xem một màn kịch rất hay.
Hai vị sư muội cùng lúc rơi vào nguy hiểm, Kỳ Chiêu phải đối mặt với sự lựa chọn.
Ta dựa vào gốc cây, thấy hắn không do dự lựa chọn Cầm Huyền Y, khóe miệng không khỏi nhếch lên nụ cười hờ hững.
Ta thấy rõ là Trầm Âm cũng có cơ hội trốn thoát, chỉ cần nàng sử dụng bùa trốn thoát đang nắm trong tay.
Thời khắc sinh tử, không ai lại ngu đến mức muốn mất mạng cả.
Nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó đã khiến cho ta không thể cười nổi nữa.
Nàng ta đột nhiên sử dụng một lá bùa cháy.
Khi tiếng nổ vang lên, nàng ta và yêu thú đã đồng quy vô tận.
Máu nhuộm đỏ cả trời, ch.ết không toàn thây.
Lúc đó ta không biết mình đang cảm thấy gì.
Khi sắp ch.ết, Trầm Âm nở nụ cười nhẹ nhõm.
Nàng cố tình để mình ch.ết chỉ để những người khác có cơ hội sống sót.
Ngu ngốc.
Thật là ngu ngốc.
Bản tôn lạnh lùng nhìn Cầm Huyền Y đang nằm mềm nhũn trên đất và Kỳ Chiêu đang ngây người.
Bỗng dưng cảm thấy chỉ ch.ết đi thôi là quá nhẹ cho bọn chúng.
Ta muốn chúng sống trong đau khổ và dằn vặt suốt đời.
Sau đó, ta đã sắp xếp cho thuộc hạ vạch trần bộ mặt thật của Cầm Huyền Y, nàng ta bị coi là yêu tà và bị giam cầm suốt đời.
Mà Kỳ Chiêu một đêm bạc đầu, xuống núi chuộc tội.
Không hiểu sao, đôi mắt của Trầm Âm trước khi ch.ết vẫn đọng lại trong đầu ta.
Trong mơ lơ lửng, thấy thật rõ ràng.
Trầm Âm, bổn tôn hy vọng kiếp sau ngươi sẽ học cách thông minh hơn.
(Hết)