- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Sư Huynh Và Ma Tôn Đều Bị Trúng Độc Tình
- Chương 7
Sư Huynh Và Ma Tôn Đều Bị Trúng Độc Tình
Chương 7
Hôn sự của ta với Ma tôn lan rộng khắp giới tu chân.
Người đầu tiên bắt đầu liên hôn hòa giải.
Ngày đại hôn, sư tôn uống rượu quá nhiều, nói tiểu sư muội bị giam trong nhà giam nên Kỳ Chiêu một mình xuống núi.
Ta cũng được tạc tượng để hậu thế cung kính, để đám tiểu tử trong tông môn đó ngày nào cũng phải nhìn thấy ta.
Ta không nói nên lời một lúc, nghĩ rằng điều đó là không cần thiết.
Bên ngoài rất ồn ào.
Ta và Ma tôn bước vào phòng tân hôn.
Ma tôn cùng Sư tôn uống rượu, cũng uống không ít.
Hắn ôm chặt eo ta đầy ấm áp, nhướng mày:
"Hừ, ta biết nàng sẽ thèm muốn vẻ đẹp của bản tôn."
Nhìn vào đôi mắt say khướt của hắn, ta dường như cũng hơi say.
Ta nghiêng người hôn nhẹ lên giữa lông mày hắn, nhưng Mặc Trạch lại miễn cưỡng nắm lấy tay ta.
Mái tóc mây cài trâm vàng, chốn khuê phòng ấm áp, đêm xuân tình nồng.
Ngủ ngon đêm nay nhé.
Cuộc sống sau khi thành thân
Cha ta thường nói với ta, đệ tử Lưu Vân Sơn đều là những kẻ ngốc.
Đặc biệt là người tên Kỳ Chiêu.
Khi nói điều này, cha ta đang đốt lá thư Kỳ Chiêu gửi đến.
Khi đốt còn nghe thấy xung quanh phát tiếng cười kì dị.
Thư thứ một ngàn ba trăm rồi sao, ta thầm nghĩ.
Sau khi đốt xong, cha ta đã dùng tay xua tan hết khói bụi.
Mọi dấu vết biến mất trong chớp mắt, căn phòng trở nên sạch bong.
Sau đó cha ta nắm lấy tay ta, nói cao giọng: "Chúng ta đi tìm mẫu thân con nhé."
Cha ta tuy đẹp nhưng tiếng xấu đồn xa.
Các thị nữ trong ma cung trông thấy cha ta đều run rẩy, hận không thể chui xuống đất.
Trên đường đi vô cùng yên tĩnh, mặc dù cha ta không nói gì.
Nhưng từ nhịp bước chân và cách vung tay áo, có thể thấy rằng hiện tại tâm trạng ông ấy vẫn ổn.
Khi ta sắp đi đến chỗ mẫu thân thì cha ta chợt dừng lại.
Toàn thân tỏa ra mùi hơi lạnh khiến người ta khϊếp sợ.
Khi còn nhỏ, ta không hiểu lắm.
Nhìn theo ánh mắt của cha, ta trông thấy một nam tử mặc đồ đen.
Gương mặt của nam tử đó đẹp đến mức khác thường, cử chỉ tao nhã, không giống với bộ mặt yêu khí xông lên ngùn ngụt của cha ta.
Lúc này, đang đứng trước mặt mẫu thân ta, thì thầm điều gì đó.
Cha ta nghiến răng nghiến lợi, bước nhanh về phía trước: “Kỳ Chiêu, ngươi tới đây làm gì?”
Hoá ra hắn là Kỳ Chiêu.
Ta rất ngạc nhiên, hình tượng của hắn ta không giống như cách cha ta mô tả, chỉ có thể nói là hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
"Sư muội của ta ở đây, sao ta không thể tới được? Chỉ có Ma tôn mới làm ra những chuyện đáng xấu hổ."
Cha ta điềm tĩnh, không hề chột dạ khi bị nói trúng tim đen.
“Bản tôn không hiểu những gì ngươi nói”
"Thật nực cười! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không thể làm gì nếu ngươi đốt những bức thư đó sao?"Sư huynh cười lạnh một tiếng, lập tức lấy ra từ trong ngực một chiếc lọ trong suốt, có thể thấy rõ một con bướm sặc sỡ bên trong.
“Mọi lá thư gửi trước đó đều không có hồi âm, về sau ta đã đề phòng, bôi một loại hương vị đặc biệt lên thư, chỉ cần ai đó chạm vào sẽ dính phải, hương bướm đó có thể lần theo dấu vết mùi hương này.".
Trước sự chứng kiến của mọi người, sư huynh mở nắp lọ.
Ngay sau đó, Quách Điệp bay quanh người cha ta.
Khi ta nhìn thấy mẫu thân , mặt bà chợt tối sầm lại.
Mẫu thân lạnh lùng trừng mắt nhìn cha ta , quay người nắm tay ta bỏ đi.
Ta quay lại thì thấy cha ta đang đứng đó bất lực nhìn mẫu thân rời đi.
Nhưng ta biết rằng cha ta sớm đã có kế hoạch.
Quả nhiên đêm đó, khi mẫu thân đưa ta về phòng ru ta ngủ, trên chăn xuất hiện một chỗ phình ra.
Sự ăn ý ngầm hiểu bao năm qua giữa phụ tử đã cho ta biết, đã đến lúc ta phải rời đi.
Ta lanh lợi nói với mẫu thân rằng ta còn bài tập phải làm, ta hôn mẫu thân rồi khoanh tay rời đi.
Làm thế nào để nói câu mà yêu hầu đã dạy ta.
Việc xong buông tay áo phủi đi, Giấu sâu tên họ lẫn cả thân mình.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng vang lên một âm thanh hạnh phúc.
“Lần sau đừng có tự tiện hủy những bức thư người ta gửi cho ta nữa! Cút ra khỏi phòng ta!”
"Ta đương nhiên sẽ không..."
Cha lại nói thêm gì đó, giọng của mẫu thân dần dần thấp xuống.
Trong lòng ta rất rõ ràng, cha lại một lần nữa bán rẻ sắc tướng của mình.
Ngày hôm sau ta đến trước cửa phòng cha mẹ ta.
Khi ta mở cửa, mẫu thân vẫn đang ngủ say, còn cha ta thì đang ngồi cạnh mẫu thân.
Ta hỏi cha: “ Cha mẹ cũng là đệ tử của Lưu Vân Sơn, cha nói mẫu thân con cũng là kẻ ngốc đúng không?”
Đôi mắt nửa mở của cha ta khi nghe thấy lời đó đột nhiên nói ra, ông nhanh chóng bịt miệng ta lại, đồng thời vô thức quay lại nhìn mẫu thân ta.
"Mặc Lưu Âm, ngươi ngứa da phải không?" Cha tôi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn ta.
"Cha, chính người tự nói."
Ta mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cha.
Ta biết cha ta sẽ mềm lòng mỗi khi cư xử như vậy.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt của cha ta dịu đi một chút khi nhìn thấy điều này, ông uể oải nói:”Mẹ con vẫn chính là mẹ con, không liên quan đến cái Lưu Vân Sơn gì đó, nên không nằm trong số những kẻ ngốc đó.”
“Ồ”
“Được rồi, mau đi tu hành nhanh.” Cha ta sốt ruột nói.
Mặc dù ta còn nhỏ nhưng ta có thể nhìn rõ được tâm trạng muốn phó mặc cho số phận của cha ta.
Bây giờ ta chỉ mới 8 tuổi, nhưng hàng ngày ta đều học đủ loại pháp thuật, học cách làm thế nào để quản lý ma giới.
Trong ánh mắt bất đắc dĩ của ta, cha ta đã đuổi ta đi không thương tiếc.
[Mặc Trạch——]
Mẹ ta dụi đôi mắt ngái ngủ, cha ta nhanh chóng bước tới.
Qua khung cửa sổ sắp khép lại, ta thấy ánh sáng lãng mạn nhảy nhót trên người cha mẹ mình.
Vẻ mặt của cha ta lúc này, có một sự dịu dàng không nói nên lời.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Sư Huynh Và Ma Tôn Đều Bị Trúng Độc Tình
- Chương 7