Còn chưa về đến Tông môn, ta đã thấy Tiểu sư muội chờ ở cửa.
Vừa nhìn thấy Kỳ Chiêu, trong mắt muội ấy hiện lên niềm vui, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng:
"Đại sư huynh, huynh trở lại rồi."
Đã bao nhiêu năm xa cách, tiểu sư muội vẫn như xưa.
Dáng vẻ thanh nhã, tư thế duyên dáng.
Khi ta gặp lại muội ấy, ngàn vạn suy nghĩ hiện lên trong đầu ta.
Sư muội ta Cầm Huyền Y là người mỹ nhân đẹp nhất Lưu Vân Sơn.
Từ lúc lên núi đã được nhiều người ngưỡng mộ.
Sau này ta mới biết ngày Kỳ Chiêu bị ép cưới ta.
Tiểu sư muội ho ra máu, nguy kịch đến tính mạng.
Hôm đó Kỳ Chiêu hoảng sợ vì vừa đi cứu muội ấy.
Mọi người đều nghĩ ta là người đã chia rẽ họ.
Ta nghe họ bàn tán.
“Nếu không có Trầm Âm, sư huynh và tiểu sư muội sẽ hạnh phúc biết mấy.”
“Đúng vậy, Trầm Ân dùng thủ đoạn ép đại sư huynh cưới mình, đúng là tâm địa hiểm độc.”
"Tiểu sư muội của ta thật đáng thương, từ khi sư huynh thành thân, ta chưa từng thấy muội ấy cười."
Những âm thanh này lọt vào tai ta như những con ong độc, chích đến phát đau.
Chỉ trách ta lúc đó quá ngu ngốc khi không nhìn thấy tình cảm của họ mà thôi.
Một phút tham lam đã hủy hoại mối nhân duyên tốt đẹp giữa đại sư huynh và tiểu sư muội.
Những hình ảnh từ kiếp trước cứ hiện lên trước mắt ta.
Ánh mắt thất vọng của sư huynh, vẻ mặt thờ ơ của mọi người, bóng dáng tiểu sư muội ho ra máu...
Thần hồn ta đã phải chịu đựng điều này trong nhiều năm.
Nếu đạo tâm bị tắc nghẽn, tu vi không tiến bộ.
Cuối cùng, ta thậm chí còn vì điều này mà tẩu hỏa nhập ma, bị nhốt trong nhà giam của Lưu Vân Sơn suốt 300 năm.
Sau này, cuối cùng ta cũng được thả ra, để bù đắp lỗi lầm đã gây ra, bọn ta cùng nhau đi tìm thuốc cho tiểu sư muội.
Cuối cùng lại ch.ết không chỗ chôn thây.
Lúc này, ánh mắt sư muội như nước mùa thu, chỉ lặng lẽ nhìn Kỳ Chiêu.
Sắc mặt âm trầm vốn có của Kỳ Chiêu cũng dịu đi một chút.
Kiếp sau làm sao ta có thể không hiểu được tình cảm của hai người họ?
Không tiện làm phiền, ta kiếm cớ rồi nhanh chóng rời đi.
Đời này, ta không thể làm cây gậy làm hại những người yêu nhau khiến họ không thể ở bên nhau nữa.
Ta vội vàng rời đi nên không biết rằng sau khi ta rời đi, sư huynh đang nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.
Việc đầu tiên ta làm sau khi rời đi là đi tắm.
Dòng suối trong vắt ở Lưu Vân Sơn có tác dụng tiêu trừ ma khí.
Ta phải gột rửa để người khác không nghi ngờ.
Trăng sao thưa thớt, núi rừng yên tĩnh.
Ta thả lỏng cơ thể ngâm trong suối nước, cảm thấy bình yên cả về thể chất lẫn tinh thần.
Ngâm mình một lúc, ta đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị mặc áo khoác.
Một đôi giày màu trắng bạc đột nhiên dừng lại trước mặt ta.
Ta sửng sốt, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Đó là Kỳ Chiêu.
"Sư huynh?"
Ta hơi ngạc nhiên: “Huynh tìm muội có việc gì sao?”
Sư huynh đứng đó đột nhiên đưa tay về phía mặt ta mà không nói một lời.
Ta nhanh chóng né đi.
Kỳ Chiêu tựa như lại bị hành động của ta làm bị thương nặng, huyết sắc trên mặt đều nhạt đi.
Ta còn nhớ kiếp trước sư huynh rất ghét ta đυ.ng vào người, có lần ta vô tình chạm vào tay áo của huynh ấy, thì bị huynh ấy dùng kiếm cắt đứt.
Ta ghi nhớ sự cấm kỵ của sư huynh.
.
“Không nên như vậy.” Kỳ Chiêu không để ý tới sự né tránh của ta, kéo thật chặt ống tay áo của ta, lẩm bẩm.
"A Âm, muội không phải là thích ta à?"
"Tại sao lần này muội không chọn ta?"
Bộ quần áo ta còn chưa kịp mặc hẳn hoi đã bị tụt xuống một nửa.
Ánh mắt Kỳ Chiêu đột nhiên thay đổi.
Trông huynh ấy rất không đúng, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào bên trái xương quai xanh của ta?
Ta đưa tay chạm vào thì thấy có vết bầm tím, khi ấn vào thì rất đau.
Những cảnh tưởng không phù hợp với trẻ con hiện nên trong đầu ta, người nào đó đã cắn ta như vậy.
Ta hơi đỏ mặt.
“Hình như có chút không đúng.” Kỳ Chiêu đột nhiên nói, ta còn chưa kịp phản ứng thì sư huynh đã ấn ngón tay vào chỗ đó.
Giọng nói của sư huynh nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lùng đáng sợ.
"Muội rõ ràng là nên với ta ..."
Huynh ấy có ý gì đây? Chẳng lẽ Kỳ Chiêu cũng trùng sinh?
Khoảnh khắc tiếp theo ta không chịu được kêu lên đau đớn.
Kỳ Chiêu nhìn ta bằng đôi mắt đen láy, dùng tay cố gắng xóa đi dấu vết.
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của ta, huynh ấy như bừng tỉnh từ một giấc mơ, từ từ buông tay ra.
Ta nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Kỳ Chiêu, không chắc chắn mà hỏi: “Sư huynh, huynh…”
“Đúng vậy,” Kỳ Chiêu cười quái dị nói, “Ta cũng được trùng sinh.”
"Muội có biết kiếp trước ta thấy muội ch.ết, ta đã cảm thấy như thế nào không?"
Kỳ Chiêu nắm tay ta, bất chấp chạm vào ngực huynh ấy: "Ta hối hận rồi, ta hối hận vì đã đối xử với muội như vậy, khi ta tỉnh dậy, nhìn thấy muội ở bên cạnh, ta vui mừng đến mức gần như phát điên, ta nghĩ thượng đế sẽ không bạc đãi ta, cho ta một cơ hội để làm lại từ đầu, kết quả phát hiện ra rằng…”
Kỳ Chiêu cười buồn: "Muội cũng mang theo ký ức kiếp trước phải không A Âm? Vì điều này mà muội đã xa lánh ta cho đến bây giờ."
Trong lòng ta chợt dâng lên một ngọn lửa vô danh, đời này ta cũng không gần gũi với họ chút nào, sao bây giờ huynh ấy lại đa tình như vậy?
Hơn nữa, kiếp trước huynh ấy vô tình với ta như vậy, dựa vào cái gì mà nghĩ ta sẽ lại thích huynh ấy?
Ta nghe thấy giọng nói của mình vô cùng lạnh lùng: “Sư huynh, huynh đang say đắm cái gì vậy? Trong lòng rõ ràng rất yêu sư muội, cớ sao kiếp này lại nói thích ta? Cái ch.ết kiếp trước của ta, huynh đã quên rồi sao?”
Đồng tử của Kỳ Chiêu co rút lại, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Kiếp trước ta đã ch.ết cực kỳ bi thảm.