"Ngươi nói gì?!"
Ta có thể thấy rõ lông mi của Mặc Trạch hơi run lên, sự kinh ngạc thoát ra từ đôi mắt sắp mất trí của hắn.
Khuôn mặt khiến tất cả chúng sinh này lộ ra một chút bối rối.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Ma tôn nghe được yêu cầu như vậy.
Đúng thế, đối với tu sĩ mà nói, tâm trí chính là nơi bí mật nhất, thậm chí có thể nói là cấm kỵ của người tu đạo.
Nhưng bây giờ đó là vấn đề sống ch.ết, ta không thể quan tâm nhiều như vậy được nữa.
Ch.ết sớm hay muộn không bằng ch.et ngay bây giờ.
Phớt lờ vẻ mặt choáng váng của Ma tôn, ta tập trung sức lực, hít một hơi thật sâu rồi lao vào tâm trí của Mặc Trạch.
Thứ ta nhìn thấy là một ngọn lửa rực cháy, giữa biển lửa, ta nhìn thấy một phiên bản thu nhỏ của Ma tôn đang nằm bên trong.
Mặc Trạch đã đạt tới kỳ Nguyên Anh nên đây chắc chắn là cậu bé được thần hồn hắn hóa thành.
Cậu bé lúc này nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt điên cuồng, toàn thân bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Đây có lẽ là trạng thái thực sự hiện tại của Ma tôn.
Ta từ từ đến gần, niệm phép để làm mát cơ thể cho cậu bé.
Không ngờ, phiên bản thu nhỏ của Ma tôn đột nhiên mở mắt ra, khi nhìn thấy ta, ánh mắt hắn có chút đề phòng.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của ta, nhẹ nhàng nói: “Ngươi làm như vậy cũng vô dụng.” Nói xong hắn liền đưa tay ôm ta vào lòng.
Khoảnh khắc hắn chạm vào ta, một cảm giác ngứa ran kỳ lạ lan khắp cơ thể ta.
Nói thế nào nhỉ, cứ như bị sét đánh vậy.
Cảm thấy thật khó nói, nó vừa đau vừa dễ chịu, nó kí©h thí©ɧ gấp trăm lần so với việc tiếp xúc với bên ngoài.
Khi vùng tiếp xúc của cả hai mở rộng, cảm giác ngứa ran này lan khắp cơ thể ta
Như này quá kí©h thí©ɧ.
Ta chợt có chút sợ hãi, không khỏi lùi lại, nhưng Mặc Trạch lại ôm chặt lấy eo ta.
Ma Tôn mỉm cười, trên mặt viết rõ chữ "đùa giỡn".
"Sợ cái gì? Không phải ngươi nói muốn vào sao?"
Những ngón tay mảnh khảnh của hắn dễ dàng lấy đi dải lụa xanh quấn quanh eo ta ra.
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ ta rồi rơi xuống môi ta.
Ta có chút mất sức nhưng hắn cắn chặt lấy môi ta.
Thấy ta đau đớn, hắn cười đắc thắng nói: “Ha, đây là cái giá phải trả cho việc vào đây.”
Không biết Mặc Trạch đã gặm cắn cả người ta bao lâu, khi ý thức của ta lúc nổi lúc chìm, xung quanh cơ thể ta lóe lên một tia sét.
Ngọn lửa xung quanh Ma tôn dần dần bị dập tắt.
Khi mở mắt lần nữa, đập vào mắt là vẻ mặt vô cùng thỏa mãn Mặc Trạch.
Nhưng ta cảm thấy mình giống như một vũng bùn, thậm chí không còn sức để nhấc một ngón tay lên.
“Ngươi có biết tại sao tâm trí chỉ mở cửa cho đạo tình không?” Mặc Trạch nhéo mặt ta hỏi.
Ta bày tỏ sự không hài lòng khi bị véo vào mặt, yếu đến mức không nói nên lời.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta với một ngọn lửa không rõ trong mắt hắn.
"Bởi vì, nếu như ngươi tùy tiện tiến vào tâm trí của người khác, hoặc là bị song phương bài xích, hoặc là ch.ết hoặc bị thương; hoặc là thần hồn của ngươi sẽ dung hợp..."
Hắn chưa nói hết câu nhưng ta đã hiểu ý của hắn.
Mặc Trạch vùi đầu vào tóc ta, trong giọng nói lộ ra nụ cười đắc ý: “Ồ, trong cung của bản tôn đang thiếu một vị quân hậu, hời cho ngươi rồi.”
Ta mở miệng từ chối.
Nói đùa, trùng sinh lần nữa, ta chỉ quan tâm đến việc tu luyện.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng phát ra từ lối vào hang động.
Sư huynh đi tìm thuốc cuối cùng cũng quay lại.
Ngay khi nhìn thấy ta và Ma tôn ôm nhau, thần sắc của sư huynh càng trở nên lạnh lùng hơn.
Ta nở một nụ cười ranh mãnh.
Tuy nhiên, Kỳ Chiêu không thể nhịn được nữa, lao tới kéo ta ra khỏi vòng tay của Ma tôn.
Huynh ấy đứng trước mặt ta, lạnh lùng nói với Ma tôn: " Ma tôn, xin ngài hãy tránh xa tiểu sư muội của ta ra một chút."
Nói xong, sư huynh quay lại kiểm tra xem ta có còn nguyên vẹn hay không, khi thấy ta mặc quần áo chỉnh tề, sư huynh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dường như phát hiện ra điều gì đó còn đáng sợ hơn, toàn thân sư huynh như bị sét đánh, cơ thể sư huynh không khỏi run rẩy.
"Sư huynh..."
Ta mở miệng nhưng không biết phải nói gì.
Uhh, lẽ nào nói ta với Ma tôn đã giao hoan thần hồn rồi?
Sắc mặt sư huynh như tờ giấy mỏng, trong mắt ẩn chứa những dòng nước ngầm khó hiểu.
Môi sư huynh run run: “Muội đã…”
Lời còn dang dở của sư huynh đã bị Ma tôn cắt ngang.
Ma tôn không kiên nhẫn nói: "Ngươi nghĩ thế nào? Thế nào? đại đệ tử Lưu Vân Sơn không biết cách giải độc tình này sao?"
"Ma đầu, ngươi phải ch.ết!"
Hai mắt Kỳ Chiêu đỏ hoe, mất đi ý thức.
Ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ sư huynh trông như thế này.
Giống như chiếc mặt nạ lạnh lùng mà sư huynh luôn đeo trên mặt đã bị vỡ vụn, lộ ra một con người hoàn toàn xa lạ.
Sư huynh dùng kiếm hướng về Ma tôn.
Tuy nhiên, Mặc Trạch đã khôi phục tu vi, nhưng lại giơ tay khống chế Kỳ Chiêu, căn bản không thể tiến lên.
"Bản tôn tâm tình tốt, hôm nay không tính toán với ngươi."
“Thưởng cho ngươi.” Hắn ném bông sen Chu Đan qua như đang trêu chọc ch.ó.
Sư huynh rũ mắt xuống, cuối cùng cũng nhặt được bông sen Chu Đan lên.
Ta không thấy được vẻ mặt hiện tại của sư huynh, chỉ có thể nghe được giọng nói lạnh lùng đến lạnh người của sư huynh: "Ma đầu, sau này ta nhất định sẽ gi.ết ch.ết ngươi."
“Được,” Mặc Trạch thản nhiên trả lời, nhưng ánh mắt hướng về phía ta, im lặng cong môi nói: “Chờ bản tôn.”
Sư huynh quay sang ta, nắm tay ta dắt đi.
Ta háo hức kéo nó ra, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt phức tạp của huynh ấy nói: "Sư huynh, hành động này không thích hợp."
Nếu là ta ở kiếp trước, ta sẽ thầm vui mừng trước cách tiếp cận của Kỳ Chiêu.
Nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy bất an.
Ta vẫn còn nhớ những lời sư huynh đã nói ở kiếp trước.
"Thì ra tiểu sư muội nói đúng, muội đã thích ta đã lâu."
"Thẩm Ân, ngươi thật sự có tâm cơ thâm trầm."
Sư huynh choáng váng trước hành động của ta, nỗi đau trong mắt dâng lên.
Sư huynh mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì.
Bọn ta mang theo thanh kiếm của mình rời đi.
Một người đi trước và một người đi sau, luôn giữ khoảng cách thích hợp.