Cơn đau dưới cằm khiến ta khôi phục thần trí.
Đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn.
Đôi lông mày dài, nói toạc ra là phóng túng.
Lúc này, Ma tôn nắm lấy cằm ta, đôi mắt đen láy đè vào mặt ta, giọng nói nhuốm đầy sắc dục.
"đệ tử Lưu Vân Sơn, ngươi lấy gì để bồi thường bản tôn?"
Ta chưa kịp trả lời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía bên kia.
"Bồi thường? Ta gi.ết được ngươi thì nợ sẽ được xóa sạch. Vẫn xin Ma tôn thả sư muội của ta xuống, nếu không ta sẽ gi.ết ngươi."
Càng về sau, trong mắt sư huynh đầy sát ý.
Sau khi uống thuốc, công lực của sư huynh gần như đã hồi lại, cầm kiếm trong tay từng bước tiến lại gần.
"Ha." Ma tôn cười nhạo: "Gi.ết bản tôn? Ngươi có thể thử."
“Ngươi gi.ết ta, bản tôn sẽ ngay lập tức đốt bông sen Chu Đan của Nguyệt Đàm này.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, đôi mắt sâu thẳm, không biết hắn đang nghĩ gì.
"Nghe nói đệ tử Lưu Vân Sơn một mực yêu thương tiểu sư muội, lần này tới đây vì bông sen Chu Đan này, ngươi có muốn nhìn thấy sư muội của mình nằm thảm hại trên giường chờ ch.ết không?"
Đại sư huynh khựng lại rồi dừng lại tại chỗ.
Ma tôn nói đúng, mục đích chuyến đi của chúng ta là vì bông sen Chu Đan này.
Bông sen này là một loại thần dược của đất trời, điều kiện sinh trưởng của nó vô cùng khắc nghiệt.
Đây chính xác là một trong những loại thuốc mà tiểu sư muội cần.
Một mùa chỉ có một bông, nếu bỏ lỡ lần này, không biết lần sau sẽ là khi nào.
Thấy thời gian phát bệnh của tiểu sư muội càng ngày càng gần, ta cùng sư huynh đến Nguyệt Đàm tìm thuốc, không ngờ lại đυ.ng phải Ma tôn.
Trong lúc đánh đấu, sư huynh và ma tôn vô tình hít phải độc tình do thực vật trong Nguyệt Đàm tỏa ra.
Vì thế mới xuất hiện tình huống như bây giờ.
"Bản tôn cũng đổi ý rồi, ngươi để nàng ta cho bản tôn, ta sẽ đưa cho ngươi bông sen Chu Đan này. Thế nào?"
Nói xong, hắn cố tình cúi người về phía trước, nhẹ nhàng chạm môi vào một bên mặt ta.
Mái tóc xanh óng ả thổi như gió thoảng, gây cảm giác ngứa ngáy.
Vì bị trói nên ta không thể cử động được.
Ta chỉ có thể liều mạng hét lên một cách tuyệt vọng: "Sư huynh, hãy cầm lấy bông sen Chu Đan rồi nhanh chóng rời đi!"
Khi ta quay lại, ta chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của sư huynh.
Kỳ Chiêu nhìn ta chằm chằm, trong mắt ẩn chứa quá nhiều cảm xúc mà ta không hiểu nổi.
"Ma tôn, thả sư muội của ta xuống, ta sẽ tìm thuốc giải cho ngươi."
"Chậc chậc," Mặc Trạch không hài lòng liếc nhìn sư huynh, "Phiền phức như vậy sao?"
"Sư huynh, ta không cần thiết, huynh chỉ cần mang bông sen Chu Đan trở về cứu tiểu sư muội là được..."
Thành thật mà nói, đời này ta không muốn dính dáng gì đến Kỳ Liên và những người khác nữa.
Ta chỉ muốn tu đạo của mình và bước đi trên con đường của mình.
Cho dù ta có triền miên với Ma tôn một lần, điều đó cũng sẽ không làm tổn hại đến tâʍ đa͙σ của ta.
Chỉ cần coi nó như một nhân duyên ngắn ngủi là được.
Nhưng phải dính lấy với Kỳ Chiêu, như vậy mới đúng là uống rượu độc, nếu chạm vào sẽ ch.ết.
“A Âm!” Kỳ Chiêu liếc mắt phức tạp nhìn ta, “Muội đừng nói nữa.”
Nghe kỹ, giọng huynh ấy run run.
Kỳ Chiêu lại nhìn về phía Ma tôn,tuyết trong mắt như không tan, “Nếu ngươi không đồng ý, vậy chỉ có thể xem kiếm của ta nhanh hơn hay của ngươi nhanh hơn.”
Mặc Trạch cười thú vị nói: "Không ngờ đệ tử của Lưu Vân Sơn lại trọng tình trọng nghĩa với hai sư muội như vậy, chẳng lẽ chỉ là muốn hưởng phúc khi có nhiều người bên cạnh sao?"
“Mặc kệ ngươi nói gì,” Kỳ Chiêu lạnh lùng nói, “Nếu ngươi chạm vào muội ấy, chắc chắn phải ch.ết, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tha ngươi.”
Mặc Trạch nhàn nhã nghịch mái tóc dài trên cổ ta, ánh mắt rực lửa.
“Bản tôn cũng không muốn ép buộc người khác.”
"Nhưng ngươi phải nhanh lên, nếu không mỹ nhân trong lòng, ta sẽ không thể đợi được lâu."
Kỳ Chiêu nhìn ta thật sâu rồi cầm kiếm rời đi.
Để lại ta và ma tôn nhìn nhau chằm chằm.
Khung cảnh nhất thời có chút lúng túng.
"uhh, hay là các hạ giải huyệt trên người ta trước."
Ta mở mắt ra nhìn hắn trìu mến.
Dù sao thì sức nóng tỏa ra từ người hắn một cách mạnh liệt, khiến ta muốn tránh xa hắn.
“Vậy thì không được.” Trong mắt Mạc Trặch tràn đầy trêu chọc, “Trong lòng có người thơm như này, làm sao bản tôn nỡ buông tay?”
Có tin đồn rằng Ma tôn tính tình phong lưu, hôm nay gặp quả thực là như vậy.
Sau khi phản kháng vô ích, ta đành phải bỏ cuộc, đếm từng giây, mong sư huynh sẽ mau chóng quay lại.
Thời gian trôi qua từng chút một, ta cảm nhận sâu sắc rằng cảnh tượng phía trên ta ngày càng nóng hơn.
Nhưng Mặc Trạch đột nhiên giải huyệt, đẩy ta ra.
"Cút, tránh xa bản tôn ra!"
Ta nhận thức sâu sắc sự kiềm chế trong giọng nói của hắn.
Nhưng đây chính là điều ta muốn! Ta đã chuẩn bị nhanh chóng trốn thoát khỏi đây.
Khi đến gần cửa động, ta quay đầu nhìn lại sợ hãi đến mức tim ta thắt lại.
Ánh mắt của Mặc trạch đầy sát khí đan xen ham muốn, như thể muốn bóp cổ ta đến ch.ết.
Ch.ết tiệt, điều tồi tệ nhất đã xảy ra.
Những tin đồn là thật.
Ma tôn Mặc Trạch bạo ngược điên cuồng, nếu bị kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, bản chất của hắn sẽ không thể đè nén nổi.
Sóng tình rực lửa đã khơi dậy ham muốn sát dục của ma tôn.
Ta nhìn thấy lý trí trong mắt Mặc Trạch dần dần biến mất, khi sóng tình ngày càng cuồng nhiệt, sát ý điên cuồng nổi lên.
Nếu điều này tiếp tục, mạng nhỏ của ta sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu bây giờ ta chạy, ta e rằng mình sẽ không thể chạy được bao xa thì đã bị hắn gi.ết ch.ết.
Vì thế, chỉ có...
Chỉ có cách bước vào tâm trí của Mặc Trạch!
Thần thức tu sĩ được ẩn giấu trong tâm trí.
Thần hồn chỉ có trong tâm trí, ta mới có thể xoa dịu được thần hồn tràn đầy sát khí của Mặc Trạch.
Ta nghiến răng nghiến lợi quay lại chỗ Mặc Trạch.
“Đồ ngốc, sao ngươi dám quay lại?” Môi Mạc Trạch đỏ thẫm, trong mắt nóng rực đến kinh người.
Ta không dám lên tiếng lại chọc giận hắn,khó khăn lắm mới sống lại, ta không muốn ch.ết ở đây.
Nhân lúc Mặc Trạch vẫn còn mảnh ý thức cuối cùng.
Ta siết chặt tay hắn, lo lắng nói: “Đừng cử động, cho ta vào.”