Editor:HamNguyet
Trên tay hơi hơi ra sức,đem khuôn mặt Tần Lạc Y nghiêng đi đối mặt với chính mình,ánh mắt tối đen sáng quắc,nhìn phượng mâu của nàng,lại lần nữa mở miệng: "Y nhi,ngươi đừng lo lắng,về sau,ta sẽ tìm đại phu tốt nhất cho ngươi,nhất định sẽ đem mặt của ngươi chữa khỏi!"
Tần Lạc Y nao nao,nhìn khuôn mặt hắn tuấn tú có vẻ thập phần thật sự,trong phượng mâu lóe ra thuỷ quang liễm diễm,nhếch môi nở nụ cười:"Mặt của ta...Dù cho đại phu đến đây,cũng trị không hết!"
Đây là lời nói thật,mười mấy năm qua,Tần Lăng Vân đối với mặt của nàng,phí không ít tâm tư.
Sở Dật Phong nhìn bộ dáng nàng lơ đễnh,còn tưởng rằng nàng miễn cưỡng cười vui,mím môi nghiêm mặt nói: "Y nhi,ta nói sẽ chữa khỏi mặt của ngươi,liền nhất định sẽ,ngươi phải tin tưởng ta!Trước kia đại phu xem cho ngươi không tốt,là do bọn hắn không có bản lĩnh,ngươi phải biết rằng,trên Thánh Long đại lục có không ít ẩn sĩ lợi hại,có bọn họ xuất thủ,nhất định sẽ chữa khỏi mặt của ngươi."
Nghe thanh âm hắn trầm thấp khêu gợi,một tia cảm giác khác thường ở trong lòng Tần Lạc Y lướt qua,bất quá lại rất nhanh bị nàng dứt bỏ, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: "Trị không hết cũng không có quan hệ,mười mấy năm qua,dù sao ta cũng quen."
Sở Dật Phong thấy,nhịn không được dùng sức nhéo nhéo cằm của nàng,tiến gần nàng thêm một,mặt trầm xuống cố tình tức giận nói: "Cư nhiên không tin ta,nên phạt!"
Rất nhanh cúi đầu ở trên thái dương nàng in lại một nụ hôn,sau đó lại đi tìm môi đỏ mọng của nàng.Không muốn thừa nhận,cũng không thể không thừa nhận,từ sau khi bọn họ thân cận da thịt,hắn lúc nào cũng luôn khát vọng nàng.
Trước hết muốn thú nàng,là vì chính mình đoạt đi trinh tiết của nàng,hắn tự nhiên nên phụ trách mới phải,chính là bất tri bất giác,cái loại cảm giác bị bắt phải phụ trách lại phai nhạt,trong lòng không tự chủ được đối với nàng vướng bận,thậm chí không thể dễ dàng tha thứ người khác đối với nàng khinh miệt cùng bất kính.
Buổi tối hôm nay,phụ hoàng đem Trấn Nam Vương lưu tại hoàng cung,chuẩn bị xúc tất trường đàm,sau khi hắn từ trong cung đi ra,trong lòng liền dâng lên một chút khát vọng khác thường.
*(xúc tất trường đàm: Đầu gối sát nhau,chỉ sự ngồi gần nhau,ý nói bạn bè rất thân thiết.)*Hắn muốn gặp nàng!
Mấy ngày nay,không nhìn thấy nàng,hắn cảm thấy trong lòng vắng vẻ,cái loại cảm giác trống trải,chỉ có nhìn thấy nàng mới có thể thỏa mãn...Cho nên không để ý đêm đã khuya,hắn cẩn thận tránh khỏi hộ vệ trong vương phủ,vào Ánh Tuyết viên của Tần Lạc Y.
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên giật mình,không nghĩ tới hắn lại đột ngột hôn nàng,dưới tình thế cấp bách,nàng chỉ có thể né qua một bên khiến nụ hôn của hắn dừng trên thái dương nàng,không muốn để hắn tiếp tục hôn xuống môi nàng.Sở Dật Phong không hôn được đến môi nàng liền bất mãn,lại lần tiến lên lần nữa,tìm kiếm môi của nàng.
"Ngô! Sở Dật Phong, mngươi làm cái gì, ngươi mau thả ta ra!"
Tần Lạc Y một phen né tránh,sợi tóc trở nên hỗn độn,chăn bọc xung quanh người cũng bất tri bất giác trượt xuống dưới không ít,bên môi thở gấp,ánh mắt ảo não giận dữ.Thân mình Sở Dật Phong nguyên bản ngồi ở trên mép giường,cũng không biết từ khi nào, mcư nhiên nằm trên người nàng,tư thế hai người ái muội đến cực điểm.
Nhìn nữ tử dưới thân toàn thân tản ra một cỗ phong tình quyến rũ mê người,trong ánh mắt Sở Dật Phong sắc biến hiện lên một chút u quang sáng quắc.
Nguyên bản nụ hôn này chỉ lướt qua rồi thôi,cũng không nghĩ đến hai người hiện tại cư nhiên ái muội dây dưa cùng nhau như thế,ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực,hương thơm trên người nữ tử bay vào chóp mũi hắn,khiến cho trong lòng hắn nguyên bản áp lực khát vọng,đột nhiên liền có áp lực khó kiềm chế,thầm nghĩ hung hăng đem nàng đặt ở dưới thân chính mình,yêu thương một phen.
Cho nên,tuy rằng nghe được Tần Lạc Y quát nhẹ,hắn không chỉ không buông ra nàng,ngược lại đem nàng cuốn lấy càng nhanh,trong mắt lóe ra dục diễm cực nóng thập phần rõ ràng.Tần Lạc Y âm thầm thấp giọng hừ nhẹ một tiếng,trong mắt lãnh ý chợt lóe rồi biến mất.
Hiện tại thân thể hai người gắt gao dán tại cùng nhau,nàng tự nhiên phát hiện thân thể Sở Dật Phong biến hoá rõ ràng.Nam nhân chết tiệt này,nửa đêm không ngủ được,chạy đến Trấn Nam Vương phủ,chính là tới tìm nàng vui vẻ sao?
Hắn đem nàng trở thành là cái gì?
Uổng cho nàng vừa rồi còn đối với hắn trịnh trọng muốn tìm người chữa khỏi khuôn mặt của nàng có một tia cảm động...Không nghĩ tới hắn cư nhiên là người như thế! Lại nói như thế nào,nàng hiện tại cũng là nữ nhân trên danh nghĩa của đệ đệ hắn,hắn liền một chút cố kỵ cũng không có?
Lúc trước cùng hắn một chỗ,bất quá là vì mị dược mà thôi,mà hiện tại,hắn đem chính mình coi như cái gì?Muốn làm cầm thú sao?chẳng lẽ nữ nhân Đông cung còn chưa đủ để cho hắn làm cầm thú?
Càng nghĩ càng giận,trong lòng không hề chần chờ,bàn tay mềm vừa động,liền nắm vào cổ tay Sở Dật Phong.Sở Dật Phong tâm đãng thần trí chỉ cảm thấy thân mình mềm nhũn,một chốc kia đột nhiên toàn thân đều không có khí lực.Tần Lạc Y nhân cơ hội từ dưới thân hắn chui ra,nhảy xuống giường,rất nhanh cầm y phục mặc vào người.
Sở Dật Phong ngốc lăng một trận,ngồi dậy,ánh mắt tối đen sắc bén dừng trên thân thể nàng.Đáy mắt kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất,tay chống cằm,nhìn Tần Lạc Y đã mặc xong y phục chỉnh tề nói: "Y nhi,lại đây!"
Thanh âm có chút khàn khàn,mang theo du͙© vọиɠ chưa dứt.
Tần Lạc Y khẽ nhếch cằm,đáy mắt mỉa mai chợt lóe rồi biến mất, mkhóe môi lại cong lên ý cười sáng lạn,chính là ý cười không đạt tới đáy mắt: "Thái tử điện hạ,ngươi đi đi, nơi này hẳn không phải là địa phương ngươi nên đến!"
Sở Dật Phong gợi lên khóe môi,lộ ra ý cười điên đảo chúng sinh,chậm rãi ngồi dậy,đưa tay chụp tới muốn đem Tần Lạc Y kéo vào trong lòng.Thân mình Tần Lạc Y vừa động,liền tránh ra,hàn ý trong mắt càng sâu: "Thái tử điện hạ,thỉnh ngươi tự trọng!"
Trong mắt Sở Dật Phong hiện lên một chút không vui,dở khóc dở cười nói:"Ta nơi nào không tự trọng?Ân, lại đây,ngươi hảo hảo nói cho ta xem!"
Vừa nói chuyện,một bên rốt cục từ trên mép giường đứng lên,hình dáng so với nàng còn cao hơn một cái đầu,làm cho Tần Lạc Y nháy mắt cảm nhận được một cỗ áp lực khác thường đánh úp lại.
"Khuya khoắt giống như hái hoa tặc chạy đến trong phòng người khác,chẳng lẽ ngươi còn có tự trọng sao?" Tần Lạc Y hừ nhẹ một tiếng,tà nghễ liếc mắt hắn một cái trào phúng nói.
Sở Dật Phong bị nàng sinh khí.Tự mình nhớ nàng,không khống chế được khuya khoắt muốn tới gặp nàng một chút,không nghĩ tới ở trong mắt nàng,liền đem hắn cùng hái hoa tặc trộm hương trộm ngọc đánh đồng!
Khóe môi gợi lên một chút mỉm cười hương vị thập phần xâm lược: "Nói vậy cũng được,nếu làm hái hoa tặc,như thế nào cũng phải làm ra chuyện tình giống hái hoa tặc mới được!"
Tiếng nói vừa dứt,đột nhiên xuất thủ, đem Tần Lạc Y trước mặt gắt gao kéo vào trong lòng chính mình,môi nóng rực liền hướng tới trên mặt nàng hạ xuống.Tần Lạc Y vội vàng quay đầu đi lần nữa,trên mặt nàng nhiều vết mẩn đỏ như vậy,nam nhân này cũng không cảm thấy ghê tởm,cư nhiên không quan tâm hôn xuống dưới như vậy!
Thấy nàng né tránh,Sở Dật Phong càng thêm giữ chặt,Tần Lạc Y lui không thể lui,tránh cũng không thể tránh,cuối cùng môi nàng cũng bị hắn vừa vặn hôn xuống.Một hồi lâu Sở Dật Phong mới lưu luyến buông nàng ra.
Phượng mâu Tần Lạc Y tối đen hiện lên ánh lửa,Sở Dật Phong thấy vậy,cúi đầu nở nụ cười: "Y nhi, đừng nhìn ta như vậy,bằng không...Một lát ta làm ra sự tình gì,ta cũng không dám cam đoan."
Chính là vừa rồi,hắn dùng toàn khí lực,mới đưa môi từ trên môi nàng dời đi.Tần Lạc Y khóe miệng co rút...Hắn nếu không buông chính mình ra,nàng sẽ làm ra sự tình gì,nàng cũng không dám cam đoan!
Dời ánh mắt,không hề nhìn khuôn mặt hắn ít khi cười đến yêu nghiệt.
Sở Dật Phong nâng cằm lên,không cho ánh mắt nàng tránh né rời đi:"Tốt lắm,Y nhi, đừng cùng ta giận dỗi,ta nói rồi ta nhất định sẽ thú ngươi...Ta sẽ thú ngươi làm Thái tử phi của ta!"
Nghĩ đến bộ dáng chính mình vừa rồi,quả thật có chút không kiềm chế được,không khỏi mở miệng lần thứ hai đối với nàng hứa hẹn, nếu không phải đem nàng trở thành thê tử tương lai của hắn,hắn như thế nào cũng không có khả năng làm ra sự tình hoang đường nửa đêm sấm nhập khuê phòng nữ tử!
*(Từ chap sau là nữ chủ dần dần hiển lộ hình dáng rồi nha!!!)*