Editor:HamNguyet
Sau đó lại hướng đám người Dịch Cô Vân tức giận quát:"Chẳng lẽ ở trong mắt các ngươi,khối ngọc giản này so với mệnh chủ tử còn quan trọng hơn?Nếu chủ tử có chuyện gì xảy ra,Giản gia...Giản gia còn có ai có bản sự kia,có thể hiểu thấu đáo chế tác ra phù chú cao giai?"
Đám người Cao Hạ hai mặt nhìn nhau,rất nhanh cân nhắc một phen,không thể không thừa nhận,lời Hùng Sát nói là đúng.Phương Thắng cùng Thiên Mạch phản ứng nhanh nhất,cười tiến lên giúp Hùng Sát lưu Tần Lạc Y đang muốn chạy đi lại.
Trên mặt Hùng Sát vui vẻ,vội vàng đi lại khuyên nhủ chủ tử nhà mình,sau một lát,Giản Ngọc Diễn thở dài một hơi,nhìn về phía thân ảnh xinh đẹp tuyệt mĩ kia,nhẹ giọng nói:"Nếu cô nương thích,tự nhiên là đưa cho cô nương!"
Trong lòng tựa như gương sáng,người có thể luyện chế ra lục giai,cùng thất giai đan dược,khẳng định không thiếu bạc,nếu không phải hướng về khối ngọc giản này,hôm nay Tần cô nương chỉ sợ sẽ không tới nơi này...
Tần Lạc Y quay đầu,câu môi cười đến sáng lạn,trong mắt hiện lên một chút vừa lòng,cười nói:"Ha ha,Sảng khoái!Một khi đã như vậy,trong vòng hai ngày,ta sẽ mau chóng đem đan dược giải độc lại đây!"
Nói xong xoay người tiêu sái rời đi.
Giản Ngọc Diễn nhìn theo bóng dáng của nàng, ho khan cười nhẹ: "Như vậy...Giản mỗ liền chờ tin tốt lành của cô nương! Hùng Sát, thay ta đưa Tần cô nương..."
Hùng Sát đưa nàng đến cửa lớn, Tần Lạc Y liền cự tuyệt ý tốt của hắn, kiên quyết không để cho hắn đi theo chính mình.Thân phận nàng là quận chúa vương phủ, còn không nghĩ bại lộ quá sớm.
Thời điểm cưỡi Đại Hắc trở lại vương phủ,trời đã tối hết, Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi ở trong phòng gấp đến độ giơ thẳng chân, nhìn đến thân ảnh nàng cùng Đại Hắc trở về,vẻ mặt hai người kinh hỉ đi lên đón.
"Quận chúa!Người đây là trốn đến chỗ nào vậy...Chúng nô tỳ tìm mọi nơi nhiều lần, cũng chưa tìm được người,người hù chết chúng ta!" Hạnh Nhi một bên đánh giá trên người nàng, một bên hơi hơi oán giận nói.
Thấy trên người nàng không có thương tổn, cũng không có địa phương không thích hợp, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Đúng vậy, trời đã tối rồi,nhóm nô tỳ lo lắng gần chết,người nếu không trở lại, chúng ta đều chuẩn bị đi thỉnh Vương phi phái người cùng nhau tìm." Liễu Nhi cũng nhíu mày oán giận nói.
Tần Lạc Y vươn hai tay ở trên trán các nàng nhẹ nhàng bắn một chút, cười hì hì nói: "Bất quá ta chỉ trở về trễ một chút thôi sao,các ngươi cũng không cần gấp gáp như vậy! Về sau nếu ta lại trở về trễ,không cho các ngươi nơi nơi đi nói!"
Không kinh động đến Tạ Như Yên cùng Tần Lăng Vân, Tần Lạc Y thực vừa lòng, bất quá vì tránh cho chuyện hôm nay lại phát sinh như vậy, nàng vẫn quyết định trước hết dặn dò tốt hai đại nha đầu bên người này, hôm nay tuy rằng là ngoài ý muốn,nhưng chính mình về sau thời gian đi ra ngoài sẽ nhiều hơn,cũng không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi nói xong, liền vào trong phòng, nhìn đồ ăn bày sẵn trên bàn,lúc này mới phát giác chính mình đã đói đến mức bụng dán vào phía sau lưng,rửa tay xong,liền bắt đầu bưng bát ăn cơm.
Hai nha đầu một bên gắp thức ăn cho nàng, một bên quấn quít lấy nàng hỏi thăm nàng buổi chiều hôm nay đến tột cùng đi nơi nào, Tần Lạc Y lại quyết định không nói cho các nàng.
Thầm nghĩ trong lòng, nếu bị các nàng biết chính mình cư nhiên cùng Đại Hắc đi ra vương phủ, lấy tính tình trung tâm của hai nha đầu giống như lão gà mái, lần sau khẳng định sẽ không tiếp tục để cho chính mình một mình xuất môn.
Nói hai ba câu liền có lệ đi qua.Sau khi ăn xong nàng sớm rửa mặt,vào phòng ngủ,sáng sớm ngày hôm sau liền tiến vào tu luyện thất, còn cố ý dặn dò hai nha đầu, không có việc gì không cần quấy rầy nàng.