Sở Dật Phong đi đến trước mặt nàng,ánh mắt tối đen rạng rỡ cẩn thân đánh giá nàng.
Miệng vết thương trên trán đã tốt, trơn bóng như ngọc, làn da phi thường nhẵn nhụi, liền như trên người nàng bình thường...Lúc trước chịu thương rất nặng, nhưng một chút dấu vết cũng không có lưu lại.
Khóe môi hoàn mỹ gợi lên một chút tươi cười vừa lòng.
Khôi phục tốt như vậy, xem ra nàng vẫn dùng tử ngọc cao hắn cấp.
Trên mặt che khăn lụa trắng,cơ hồ che khuất hai phần ba khuôn mặt nàng,hết thảy vết mẩn đỏ kia hoàn toàn bị che lấp phía dưới khăn lụa trắng,nàng mặc y phục hoa y hồng nhạt,mái tóc đen mượt, cả người có vẻ quyến rũ mà thần bí.
Một đôi con ngươi linh động trong suốt như nước, tối đen lại trong trẻo dị thường.
Tần Lạc Y nhìn hắn đang nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt sâu thẳm vô cùng, lại không nói lời nào, lại phải mở miệng lần nữa: "Nếu không có chuyện gì ta đi trước, ta hôm nay vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài...Không muốn bị người phát hiện!"
Lại nói tiếp hai người bọn họ còn không tính là nhận thức, thậm chí ngay cả tên của hắn nàng cũng không biết, đã có quan hệ thân mật,lại đứng chung một chỗ như bây giờ, thấy thế nào cũng có chút không được tự nhiên.
Sở Dật Phong che trước người nàng không rời đi,tuấn nhan ôn nhuận bình tĩnh vô ba, bất quá bên trong con ngươi thanh u như ngọc lại tối đen bắt đầu gợn sóng, vì bên trong ngữ khí Tần Lạc Y lộ ra xa cách.
Hơi hơi nhíu mày, ánh mắt ngân nga mà sâu xa: "Miệng vết thương của ngươi đã muốn tốt?"
Tần Lạc Y xoa xoa trán, cười gật đầu: "Đã muốn tốt lắm, cũng không lưu lại dấu vết, đa tạ tử ngọc cao của ngươi! Nếu không có tử ngọc cao...Miệng vết thương của ta cũng không tốt nhanh được như vậy!"
Sở Dật Phong gật gật đầu,trường bào mặc sắc bay bay theo gió, thực sự nói không nên lời phong lưu, nói không rõ tiêu sái: "Tốt lắm là tốt rồi...Tần Lạc Y, đã qua một tháng,ngươi có nhớ ra vị hôn phu của ngươi là ai hay không?"
Sau khi nói xong,ánh mắt tối đen gắt gao tập trung trên mặt của nàng.
Vẻ mặt Tần Lạc Y chưa thay đổi, trừng mắt nhìn,nghiêng đầu nói:
"Không nhớ được...Bất quá có người nói qua với ta, là Tam hoàng tử Sở quốc, làm sao vậy?"
Hồ nghi nhìn hắn, hiển nhiên không rõ hắn vì cái gì đột nhiên lại nhắc tới việc này.
Kỳ thật...Nàng cảm thấy hai người bọn họ tốt nhất về sau cũng không cần gặp mặt...
Như vậy là tốt nhất!
Thật không biết nam tử này ba ba chạy tới hỏi nàng lời này, đến tột cùng có ý tứ gì.
Sở Dật Phong tinh tế quan sát liếc mắt một cái, thấy nàng hồ nghi, trên mặt cũng không có biểu tình khổ sở, đột nhiên nở nụ cười,bạc môi duyên dáng giơ lên một độ cong hoàn mĩ: "Ha ha....Vị hôn phu của ngươi là Tam hoàng tử,Tam hoàng tử Sở quốc phong lưu tiêu sái nhất,lăm tháng sau, ngươi sẽ trở thành Tam hoàng tử phi người người hâm mộ, mà ngươi lại cùng ta có da thịt chi thân...Tần Lạc Y, ngươi hối hận sao?"
Tần Lạc Y ngẩn ra.
Trong lòng cảm thấy,nam tử này cũng đủ nhàm chán, ba ba chạy tới,đã nghĩ muốn nhìn xem nàng hối hận hay không hối hận?
Chậc chậc...Đầu nam tử này thực không thể theo lẽ thường đến suy đoán.
Biết Tam hoàng tử là vị hôn phu của nàng,người hoàng gia, người bình thường chỉ sợ đều tránh xa, hắn khen ngược, lúc trước không chỉ đồng ý cấp chính mình giải độc, hôm nay còn cố ý chạy tới...
Bất quá mặc hắn kỳ quái, nàng cũng không chuẩn bị tìm hiểu dõ hắn!
Nam tử này trừ bỏ phá một tầng màng trong cơ thể nàng, sau liền cùng nàng không có vấn đề gì.
Lắc lắc đầu, trong mắt cười:"Chuyện tình ta đã làm, chưa bao giờ hối hận."
Sở Dật Phong nghe được lời nàng nói, ha ha cười, tiếng cười trầm thấp tràn ngập từ tính, mang theo mị hoặc vô hạn như có như không: "Không hối hận là tốt rồi...Sự tình từ nay về sau liền giao cho ta đi, ta sẽ đối với ngươi phụ trách!"
Sau khi nói xong, nhìn nàng thật sâu một cái, xoay người phóng đi.