Quyển 1 - Chương 14: Độc nhạc không bằng chúng nhạc

Editor:HamNguyet

*(độc nhạc không bằng chúng nhạc:Một

người

vui không bằng mọi người cùng vui)*


Ở phía sau Tần Lạc Y, là một hồ sen đang thời kì nở rộ.

Bên trong phượng mâu Tần Lạc Y hiện lên một chút tinh quang khinh thường, trên mặt lại đột nhiên thất sắc, sợ hãi kêu lên một tiếng, nhào về phía bên cạnh,gắt gao ôm lấy một cây đại thụ bên cạnh hồ sen.

"Tùm!"

"Tùm!"

"Tùm!"

Tiếng rơi xuống nước liên tiếp vang lên, cùng với tiếng thét kinh thanh chói tai. Tần Lạc Y quay đầu nhìn bốn người rơi vào xuống nước, trong mắt hiện lên một chút ý giảo hoạt.

Vừa rồi đúng lúc Vân Khinh La đứng bên người nàng, nàng tránh ra,nha đầu Tuyết Nhi kia không khống chế được,liền thẳng tắp nhào vào trên người Vân Khinh La. Vân Khinh La theo phản xạ đưa tay kéo lấy Tần Lạc Hàn bên cạnh,trên tay Tần Lạc Hàn lại giúp đỡ Mạnh Uyển Tình...Cuối cùng liền biến thành Tuyết Nhi đem ba người Tần Lạc Hàn đều rơi xuống hồ sen!

Từ xa phóng tới mấy đạo thân ảnh mạnh mẽ, tới đầu tiên là một thân ảnh mặc sắc -- Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân,bên cạnh hắn,là một nam tử bạch y cực trẻ tuổi.

Mũi chân Tần Lăng Vân điểm nhẹ, xuất hồ ý liêu trước không quản những người khác rơi xuống nước, mà rất nhanh phóng đến bên cạnh Tần Lạc Y, một tay ôm nàng đưa đến địa phương an toàn, sau đó mới phất tay đối với đám thị vệ theo sát phía sau hắn nói: "Mau, đi xuống cứu người!"

"Tùm" một tiếng,bốn người Tần Lạc Hàn rất nhanh được người từ trong nước cứu lên.

Vân Khinh La một đầu lẫn khuôn mặt dính đầy nước bùn, quả thực giống vịt hoang chết từ hồ nước đi ra bình thường, trên một thân y phục xinh đẹp của Tần Lạc Hàn cũng dính đầy bùn, nguyên bản bộ tóc chải chuốt từng sợi một cũng tán loạn xuống dưới,tay áo Mạnh Uyển Tình nứt ra, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, bất quá trên cánh tay cùng y phục tất cả đều là nước bùn, hoàn toàn đã không còn vẻ tao nhã,cao quý như trước.

Nha đầu Tuyết Nhi kia từ lúc được cứu lên, liền quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu xuống, sợ tới mức nói đều nói không được. Cả người run run không thôi, giọt nước tí tách từ trên người nàng rơi xuống, có vẻ dị thường chật vật.

Mạnh Uyển Tình ở trong nước uống vài ngụm nước bùn, hai mắt phun lửa, lau một phen nước trên mặt, một bên ho khan,một bên chuẩn bị phát tác, ánh mắt đột nhiên đảo đến nam tử bạch y đứng một bên Tần Lăng Vân, trên mặt tức giận đột nhiên như kỳ tích biến mất, cắn môi vẻ mặt ủy khuất, lã chã chực khóc: "Uyển Tình gặp qua Vương gia, Tam hoàng tử điện hạ!"

Tần Lạc Y đứng bên cạnh Tần Lăng Vân trong lòng vừa động, mâu quang không dấu vết hướng tới nam tử bạch y nhìn lại.

Tam hoàng tử...

Chẳng lẽ nam nhân này, chính là vị hôn phu tiện nghi của nàng-- Sở Dật Tu?

Sở Dật Tu thoạt nhìn thập phần trẻ tuổi,thân ảnh đứng thẳng cao lớn,trong bừa bãi lộ ra tiêu sái,trong tiêu sái lộ ra cao quý.

Mày kiếm mắt sáng,đôi môi cánh hoa,mang theo độ cong như vầng trăng khuyết phía chân trời,hơi thở nhẹ nhàng tự nhiên,mặc dù hắn không làm cái gì cũng khiến cho người ta có loại cảm giác như hắn đang cười.

Nhưng nếu nhìn kỹ cẩn thận, sẽ phát hiện trong ánh mắt ôn nhuận của hắn mang theo đạm mạc lạnh nhạt rõ ràng.

Khóe môi Tần Lạc Y ẩn dưới khăn lụa trắng nhẹ nhàng cười cười, trong mắt rất nhanh xẹt qua một chút thần sắc mỉa mai. Quả nhiên là phong thần tuấn dật, tiêu sái phong lưu...Khó trách bọn hạ nhân lưu truyền một người quái dị phế vật như nàng không xứng với Tam hoàng tử!

"Tình nhi, không cần hành lễ, thời tiết lạnh, ngươi trước đem y phục trên người đổi đi!"Ánh mắt Sở Dật Tu nhìn lướt qua trên người Mạnh Uyển Tình, lập tức dời đi,dừng đến trên người nha đầu Tuyết Nhi đang lạnh run quỳ trên đất.

Mạnh Uyển Tình sau khi rơi vào trong nước,y phục đẹp đẽ quý giá hoàn toàn ướt đẫm, gắt gao dán tại trên người, lộ ra đường cong linh lung, ống tay áo cũng bị rách mảng lớn, lộ nguyên một cánh tay...

Tần Lạc Y thấy thế, trong mắt hiện lên một chút ý cười, thầm nghĩ trong lòng, Sở Dật Tu này coi như là một quân tử.

Nghe thanh âm ôn nhu giống như có thể trấn an lòng người kia,hốc mắt Mạnh Uyển Tình đỏ lên, gật gật đầu,nha hoàn, bà tử nghe đến động tĩnh vội vàng tiến lên đỡ nàng rời đi.

Vân Khinh La cùng Tần Lạc Hàn chật vật tiến lên hành lễ, cũng cắn răng được người nâng đi. Tần Lạc Y vẻ mặt lo lắng thuận thế đi theo bọn họ rời đi, Tần Lăng Vân gật gật đầu, không có ngăn cản.