Trước khi đi ngủ y đã đọc một cuốn tiểu thuyết sư tôn, vì lúc làm việc y vẫn luôn nghe đồng nghiệp bàn tán về việc bất cẩn xuyên sách, xuyên thành sư tôn là nguy hiểm nhất, bởi vậy mà lúc đọc y đã kinh hồn bạt vía, sợ mình cũng sẽ theo trào lưu mà xuyên luôn.
Không ngờ ngủ một giấc tỉnh dậy thực sự xuyên luôn rồi.
Có điều không phải là sư tôn, mà là sư huynh thanh lãnh xuất trần, bệnh nặng đến mức cầm kiếm cũng tốn sức.
Ở đoạn trước của cuốn tiểu thuyết, sư tôn được một số đệ tử mơ tưởng tới.
Sau này khi biết được, muốn cách xa đã không kịp nữa. Cuối cùng trải qua nhiều sự việc, cùng với một trong những đệ tử, chính là công chính, tu thành chính quả.
Trong gian phòng bài trí rất đơn giản: một chiếc giường, một chiếc bàn, trên bàn đặt một chiếc gương đồng.
Tổng thể sạch sẽ, đơn giản mà trang nhã, không có chút phong cách hiện đại.
Nam tử ngồi trước bàn hơi nghiêng về phía trước, chiếc gương đồng mờ ảo phản chiếu một khuôn mặt nhợt nhạt và ốm yếu nhưng không mảy may che giấu được vẻ đẹp tuyệt sắc.
Vốn nên là một mỹ nhân bệnh tật, nhưng đôi mắt đen trong trẻo đầy vẻ mờ mịt, sinh ra chút cảm giác không ăn nhập.
Ninh Hướng không thể tin gõ gõ gương, nhéo nhéo mặt, cảm nhận được linh lực khô cạn gần như không còn trong cơ thể, lâm vào tuyệt vọng.
Thực sự không phải là mơ.
Trong sách còn có một nhân vật phản diện nham hiểm điên cuồng, thoạt đầu có vẻ bình thường, kết cục lại đột nhiên vặn vẹo hắc hóa, đại sát tứ phương.
Người đầu tiên bị hiến tế trong số đó chính là y, bia đỡ đạn - đại sư huynh xuất hiện hiếm hoi.
Nguyên nhân rất đơn giản, Sở Thanh Vấn vốn là người cô lãnh thanh cao, đối với người mà bản thân không thích tuyệt đối sẽ không cho sắc mặt tốt, phản diện vừa khéo là người mà y không thích nhất.
Về phần nguyên nhân, trong tiểu thuyết không đề cập đến, chỉ viết rằng nguyên thân mỗi ngày đều hỏi han ân cần các sư đệ khác, quan tâm không gì sánh được, đối với phản diện lại lạnh lùng trầm mặc, tiêu chuẩn kép mắng mỏ hắn.
Do đó người mà phản diện ghi hận đầu tiên chính là y, tự nhiên trở thành kẻ đầu tiên bị khai đao.
Vì vậy, tuy y không xuyên thành nghề sư tôn nguy hiểm, nhưng xuyên thành ma ốm đại sư huynh cũng không tốt
chút nào.
Cảnh giới tu luyện trong tiểu thuyết được chia thành: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Hóa Nguyên, Nhập Thần, Thái Hư.
Mà nguyên thân ban đầu lưu lạc đầu đường xó chợ, bị nam chính Bạch Thính bắt gặp, đưa về Thái Nhất Tông nhận làm đệ tử nội môn mười năm, nhưng y vẫn ở Luyện Khí trung kỳ, là một phế vật.
Mặc dù những sư đệ khác có tu vi cao hơn y không bất kính, cũng không hề có thái độ coi thường, nhưng cơ thể y mỗi ngày không xảy ra chuyện này cũng xảy ra chuyện kia. Tóm lại một câu chính là bình hoa dễ vỡ, đi đâu cũng phải cẩn thận từng ly từng tý.