Chương 8

Sau khi có lại toàn bộ ký ức có nguyên chủ, Tô Tử Mặc hắn có cảm giác rằng mình đã bị một người lừa tận hai lần, lại còn là cùng dùng một con dao đâm vào người hắn. Bị chính người mà bản thân năm lần bảy lượt bảo vệ, đặt hết tất cả niềm tin rốt cuộc chẳng nhận lại được điều gì, đã vậy còn bị người đó chính tay gϊếŧ chết hết lần này đến lần khác. Hắn không hề căm hận Nhị ca, có lẽ là vì đoạn ký ức đã đem cho hắn cảm giác quá chân thật về tình cảm của ‘Tô Tử Mặc’ dành cho đứa nhỏ này chỉ có duy nhất thất vọng. Khuôn mặt hắn trở nên âm trầm mà nhìn vào Nhị ca- cái người vẫn còn đang cầm con dao găm nhuốm đầy máu của hắn trên tay.

Nhị ca bị ánh mắt quen thuộc kia của ba năm trước nhìn đến rùng mình, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả tay mà run lên một chút. Nhất cử nhất động của đứa nhỏ này đều được hắn thu gọn vào mắt. Tô Tử Mặc đoán rằng Nhị ca đã nhận ra hắn nhớ lại toàn bộ sự việc rồi nên mới trở nên căng thẳng như thế. Vậy cũng tốt, hắn sẽ đỡ một phần nước bọt giải thích cho nó.

“Nhị ca lại đâm ta rồi. Ta đau lòng lắm.”

Ngô Di Hòa nhìn một màn hai người xé rách mặt nhau như thế này thì cũng giật cả mình. Trong ấn tượng của hắn thì hai đứa trẻ này là một đôi huynh đệ rất thân thiết, trước đó đứa lớn còn vì đứa nhỏ mà quỳ xuống dập đầu trước mặt Ngô Di Hòa để xin giải dược, đứa nhỏ lại vì bảo vệ đứa lớn mà lăn từ xe ngựa xuống bị thương không nhẹ. Nhưng những điều này cũng không thể thay đổi sự thật rằng hiện tại người ra tay muốn gϊếŧ Tiểu Bát không ai khác chính là Tiểu Nhị.

Nhị ca nghe thấy hắn nói từ “lại” mà đôi mắt trợn to sợ hãi, sắc mặt tái mét không còn một giọt máu. Rốt cuộc nụ cười mỉa mai khi ra tay đâm hắn cũng không còn giữ được nữa mà đã vỡ vụn thành sự áy náy và hối hận. Nét mặt so với Ngô Di Hòa càng khó coi hơn, Nhị ca giọng run rẩy mà nói với hắn.

“Là ta không tốt, đây là chủ nhân…”

“Ta đã tin ngươi, nhưng hai lần đã quá đủ rồi.”

Không đợi đứa nhỏ kia nói xong thì Tô Tử Mặc đã dùng chất giọng lạnh lẽo đáp lại. Đúng vậy, hai lần đã quá đủ rồi. Nếu Nhị ca thật sự muốn để hắn sống thì có rất nhiều cách, không nhất thiết phải gϊếŧ hắn. Đứa nhỏ này khiến cho hắn thật sự khó hiểu, bảo rằng “thích” hắn nhưng lại lừa gạt lòng tin của hắn, ra tay đâm hắn không một chút chần chừ lại còn cười rất vui vẻ khi hắn không nhớ gì cả.

Máu ở vết thương trên bụng hắn vẫn tiếp tục chảy khiến Tô Tử Mặc đau đến nhíu mày, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu. Thế nhưng hắn vẫn không hề than lấy một tiếng. Ngô Di Hòa nhìn tình hình này thì cũng đã hiểu hoàn cảnh hiện tại thế nào nên quyết định chém một kiếm về phía Nhị ca, đứa nhỏ kia bởi vì còn đang trong hoảng loạn thế là một kiếm này của Ngô Di Hòa đã đâm xuyên qua người nó. Nhị ca suy cho cùng vẫn là phàm nhân, chiêu này của người tu vi Kim Đan đánh đến thì chết không nghi ngờ. Ngay khi Ngô Di Hòa rút kiếm ra khỏi cơ thể nó thì chỉ vứt lại một câu không lạnh không nhạt.

“Kiếm này là vì ngươi là người của Trần Hiên, cũng là vì đòi lại công bằng cho Tiểu Bát.”

Ngô Di Hòa dù sao cũng chưa từng có hiềm khích gì với hắn nên chỉ nhìn lướt qua Tô Tử Mặc bằng ánh mắt thương cảm rồi cũng không quan tâm nữa. Nhị ca hốc mắt đỏ hoe, kiếm vừa rút thì nó cũng ngã khụy xuống đất, trước khi trút hơi thở cuối cùng cũng đã gắng sức mở lời như thì thào với hắn: “Xin lỗi…”. Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt sắc sảo kia sau đó thì Nhị ca đã chết không thể nhắm mắt ngay trước mặt hắn. Từ đầu đến cuối Tô Tử Mặc cũng không đưa ra bất kì biểu cảm tiếc thương nào dành cho người này. Người lừa hắn, gϊếŧ hắn mà còn muốn hắn thương tiếc, cảm động sao? Hắn cũng không phải thánh phụ nhưng vì đã từng có chút cảm tình nên người chết rồi thì hắn cũng không muốn dùng lời khinh miệt. Tô Tử Mặc nhìn thi thể trước mắt rồi lại nhìn sang Ngô Di Hòa và khẽ gật đầu.

“Đa tạ Ngô thiếu gia đã làm chủ.”

Người nọ không nói gì nhưng vẫn gật đầu đáp lại hắn. Trần Hiên nhìn cảnh này mà chỉ tặc lưỡi một cái như là tiếc hận kịch vui trước mắt đã hạ màn. Tên này hướng về phía hai người áo đen đang áp giải Ngô Di Giai mà lên giọng ra lệnh:

“Được rồi, hết trò vui xem rồi. Gϊếŧ ả ta đi.”

Hai tên thuộc hạ nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân thì ngay lập tức bẻ gãy hai cánh tay của người phụ nữ nhưng vẫn chưa hết, họ còn đạp gãy hai chân của Ngô Di Giai khiến bà ta đau đớn đến mức hét toáng lên, nước mắt chảy ra ồ ạt. La hét càng lớn thì máu trong miệng trào ra càng nhiều, cuối cùng là người phũ nữ đó đã tắt thở với đôi mắt trợn trắng. Một trong hai người áo đen vung kiếm chém bay đầu của Ngô Di Giai, cái đầu nọ lăn đến trước chân của Ngô Di Hòa. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng cười châm chọc của Trần Hiên vang lên..

Ngô Di Hòa nhìn muội muội mà mình một lòng yêu quý, trước nay ngay cả một câu nặng lời cũng không dám quát nàng, bất kì điều gì mà Ngô Di Giai mong muốn thì Ngô Di Hòa đều dành hết lòng mà cố gắng mang đến cho nàng chỉ để đổi lấy nụ cười và sự vui vẻ của muội muội. Bởi vì nhẫn nhịn Trần Hiên đã đe dọa bằng cách hành hạ Ngô Di Giai ngay trước mắt nên Ngô Di Hòa không dám manh động. Hiện tại nhẫn nhịn bao lâu rốt cuộc không thể chịu đựng nổi sự đau lòng này nữa khi mà đầu của muội muội đã lăn đến trước chân, hơi thở đều không còn. Ngô Di Hòa hét lên một tiếng thê lương, đau đớn đến tận tâm can người nghe:

“Ta liều mạng với ngươi!”

Người nọ vốn là tu sĩ Kim Đan không dễ chọc vào, hiện tại bị Trần Hiên đẩy đến mức cảm xúc bùng nổ. Trong tay Ngô Di Hòa xuất hiện mấy trăm tờ bùa chú ném về phía Trần Hiên hét lên một tiếng “Bạo!”. Bùa chú đồng loạt nổ một trận lớn, uy lực thế này có thể khiến cho một tòa nhà lớn sụp đổ, người ta nổ đến tan xương nát thịt. Thế nhưng ngay khi trăm tờ bùa chú vừa được phát động thì hai tên thuộc hạ kia đã chặn lại ở phía trước mặt Trần Hiên, nổ đến người cũng không toàn vẹn mà chết hết. Trần Hiên thấy thế thì cũng chỉ cười nhạt một tiếng châm chọc Ngô Di Hòa, không hề có chút sợ hãi nào mà rút thanh trường kiếm trong nhẫn trữ vật ra chuẩn bị đối chiến.

“Thúc thúc đúng là nặng tay mà.”

Hai người lập tức lao vào nhau, một trắng một đỏ đánh đến không biết trời đất, không phân thắng bại. Chấn động kịch liệt từ hai tu sĩ Kim Đan đấu với nhau làm cho mấy tên người hầu của hai bên lăn ra chết như ngã rạ. Tô Tử Mặc không muốn cứ ở chổ này bỏ mạng một cách ngu ngốc nên cố gắng mang thân thể đầy thương tích tránh qua chổ khác, tìm nơi an toàn để tìm cách cầm máu của bản thân lại. Sắc mặt nhợt nhạt đến mức khó có thể tưởng tượng vì dù sao hiện tại chỉ là một đứa bé mười một tuổi. Cầm cự đến hiện tại đã là giới hạn của hắn.

Tô Tử Mặc vớ bừa vào thi thể nào đó ở gần hắn, xé vải của người ta để quấn tạm vào vết thương. Ít nhất thì như vậy thì máu sẽ không chảy ra nữa nhưng sự đau đớn vẫn không thuyên giảm đi chút nào. Hắn thở hắt ra một hơi rồi nhìn về hướng hai người đang đối đầu nhau kia mà tính toán trong lòng một chút. Từ lúc hắn lấy lại ký ức của nguyên chủ thì sự phong bế kinh mạch đã được giải bằng cách nào đó, ấn ký nô ɭệ trên người hắn cũng không còn tác dụng nữa vì Trần Hi Tuấn vốn đã chết. Hiện tại hắn đã có thể sử dụng lại linh lực nhưng vẫn chỉ là tu vi Luyện Khí Kỳ tầng bốn như sáu năm trước. Thân là mạch chính Tô gia hắn cũng học hỏi không ít thứ tốt từ gia tộc, ví như hấp thụ tu vi của kẻ khác chẳng hạn. Tô Tử Mặc nhìn hai cái tên đang đánh nhau đến không biết trời trăng này, chỉ cần một trong hai chết đi thì kẻ còn lại cũng không có bao nhiêu sức lực nữa.

Thế nhưng điều hắn không ngờ là Ngô Di Hòa vậy mà tự bạo! Kim Đan trung kỳ tự bạo là một trận nổ cực kì lớn, chổ của Tô Tử Mặc đang ngồi cũng cách nơi đánh nhau không quá xa vì hắn cũng không có sức để bò xa hơn nữa nên trận nổ này khiến cho hắn bị chấn văng ra mấy chục mét, đầu choáng mắt hoa nhưng vẫn chưa chết. Trần Hiên không khác hắn là bao, không ngờ người này vì muốn kéo nhau chết cùng và làm đến bước đường này, ở gần Ngô Di Hòa nhất chính là Trần Hiên, tên này không thể không sợ hãi mà mặt mày tái mét. Vội vàng tạo một vòng kết giới quanh thân thể nhưng đã không còn kịp nữa. Ngô Di Hòa chỉ cười lạnh, cùng Trần Hiên đồng quy vu tận.

Kể thì dong dài nhưng sự việc chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Sau vụ nổ Kim Đan thì khu vực đó bị lõm thành một cái hố to lớn đáng sợ vô cùng. Hai cái xác của Trần Hiên và Ngô Di Hòa nằm ở trung tâm, xung quanh thì không còn gì ngoài đất đá bị bạo động. Xác của mấy tên tôi tớ cũng bị oanh cho thành thịt vụn, không còn ai sống sót ngoại trừ Tô Tử Mặc đã bị văng ra ngoài. Hắn bị thương không hề nhẹ, nằm trên mặt đất hơi thở suy yếu vô cùng nhưng vẫn gắng gượng muốn bò dậy. Hắn không muốn chết, quý giá lắm mới được sống thêm một lần nên hắn càng không muốn lúc này đã bỏ mạng. Ý chí sinh tồn mạnh mẽ, hắn sử dụng chút ít linh lực mà bản thân có thể dùng để ép cho mấy vết thương trên cơ thể bớt đi một chút đau đớn. Hắn phải giữ mệnh!

Không ai ngờ được rằng một đứa nhỏ mười một tuổi sau vụ tự bạo của tu sĩ Kim Đan lại toàn mạng sống sót một cách thần kì. Tô Tử Mặc khó khăn lê thân thể chồng chất vết thương này đến vết thương khác, bò xuống trung tâm cái hố kia để đến bên cạnh cái xác của Trần Hiên. Hắn không có một chút do dự nào mà cầm lấy thanh kiếm bản mạng đã gãy làm đôi của tên áo đỏ này đâm vào bụng chủ nhân của thanh kiếm. Hắn không chút ghê tay mà khoét một lỗ trên bụng, ngay vị trí đan điền của Trần Hiên moi ra viên Kim Đan chỉ lớn bằng một đốt ngón tay út. Tô Tử Mặc không có một chút do dự nào đem nó bỏ vào mồm nuốt xuống.

Hắn vừa làm xong mọi việc thì ngay lập tức ngồi xuống đất tĩnh tọa bắt đầu chuyển hóa linh lực từ viên Kim Đan của Trần Hiên mà nhảy một mạch từ Luyện Khí Kỳ tầng bốn lên Trúc Cơ trung kỳ. Bởi vì tấn cấp quá nhanh nên hắn phải sử dụng một chút ít thời gian trong một nén nhan để điều tức lại cơ thể. Các vết thương trên người hắn đang từ từ khép lại bằng mắt thường có thể thấy nhờ việc cấu trúc lại cơ thể ở cảnh giới Trúc Cơ. Nếu không phải trong cuộc chiến lúc nảy mà viên Kim Đan này đã không còn bao nhiêu linh lực, không thì hắn đã có thể lên hẳn Trúc Cơ đại viên mãn, nửa bước Kim Đan. Tuy nói thế nhưng hắn biết nếu Trần Hiên ở hình thái dồi dào nhất thì có cho hắn mười cái mạng hắn đánh cũng không lại nên như vậy cũng xem như khá tốt rồi. Ngô Di Hòa thì hắn không thể đào được cái gì vì tên này đã tự bạo linh lực, không có tác dụng gì.

Tô Tử Mặc rốt cuộc đã qua được lúc nguy hiểm thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không lập tức rời đi. Mò trong người hai cái thi thể ra ba cái nhẫn trữ vật, hắn đưa linh hồn lực vào kiểm tra vật phẩm bên trong rồi cười thâm một cái coi như mấy cái này là chiến lợi phẩm. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Bò ra khỏi cái hố này, Tô Tử Mặc tìm đến cái xác đã bị nổ tan tành của Nhị ca chỉ còn một nửa khuôn mặt còn nhìn được. Đem đóa hoa trắng lúc trước hắn trộm ngắt ở phủ thành chủ thành Tam Hà cài lên tóc đứa nhỏ này rồi vuốt cho đôi mắt kia nhắm lại. Hắn khẽ nói ra mấy lời như thì thầm với cái xác.

“Ta cũng đã thích ngươi, cả hai lần.”

Lời này là nói cho chính hắn cũng như nguyên chủ. Hoàn thành tất cả thì Tô Tử Mặc lúc này mới xoay người bỏ đi trước khi có người mò đến nơi này. Dù sao vụ tự bạo linh lực của tu sĩ Kim Đan sẽ gây kinh động đến không ít người. Khu vực này tuy bình thường cũng không có mấy ai biết đến nhưng chuồng trước vẫn tốt nhất. Bỏ đi càng xa càng tốt. Hắn hiện tại cần tìm đến môn phái Lập Tân, ở đó có một vị tiền bối Tô gia là Nguyên Anh đại viên mãn nên ít nhất hắn sẽ được an toàn.

Người Tô gia tuy rằng đấu đá lẫn nhau nhưng vẫn có chừng mực nhất định. Người cùng tộc sẽ không thấy chết mà không cứu, chưa kể ở địa bàn chính đạo hiện tại không rõ bao nhiêu người Tô gia đã thoát được trong vụ việc lúc đó. Mau chóng lên đường vẫn tốt hơn, không nghĩ ngợi lung tung nữa, Tô Tử Mặc đã đi xác định phương hướng của dãy núi Hoàng Liên mà đi ngay.

----- Đây là dãy phân cách -----

Lời TG: Nhân vật chính bất tử nên mọi người đừng thắc mắc. Nhân vật chính mà chết thì còn gì nữa đâu mà viết chứ =))