Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Huynh Là Ngươi Sao?

Chương 7: Tiểu Bát

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi con dao kia vừa được rút ra khỏi cơ thể của hắn, có một loạt ký ức như cuốn phim quay chậm chạy ngang qua trong đầu khiến cho hắn rốt cuộc đã hiểu ra mọi việc.

‘Tiểu Bát’ tên thật là Tô Tử Mặc đã từng là một trong các đại thiếu gia ở tu chân giới. Thân phận thuộc về mạch chính của Tô gia- một trong ba đại gia tộc lớn nhất thế giới Lâm Hoàn. Phụ thuộc vào môn phái Lập Tân- do có người của Tô gia là một trong các trụ cột chính của phái. Gia tộc này trấn ở thành Đông Sơn ngay dưới chân núi Hoàng Liên do Lập Tân phái cai quản.

Tô gia còn được biết đến là gia tộc đào tạo con cháu khắc nghiệt nhất ở thế giới tu chân. Những người ở Tô gia không quan trọng là mạch chính hay mạch phụ, chỉ cần ngươi đủ mạnh và có thể đánh bại được kẻ mạnh hơn trong gia tộc thì ngươi sẽ được hưởng quyền lợi của người mà ngươi đã chiến thắng, bao gồm cả việc gϊếŧ chết gia chủ.

Tuy nói là huyết mạch không quan trọng nhưng hầu hết người Tô gia mạch chính thường sẽ có tốc độ tu luyện và khả năng ngộ đạo nhanh hơn dòng phụ. Điều này xảy ra cũng bởi vì Tô gia từng có người phi thăng tiên giới, huyết mạch càng gần với tiên gia thì khả năng phi thăng càng được tăng cao. Đây là điều không thể thay đổi trong suốt mấy ngàn năm.

Cũng vì tôn thờ sức mạnh nên Tô gia không hề đưa ra giới hạn về công pháp mà người trong gia tộc có thể tu luyện, thậm chí có người luyện ma công bên trong gia tộc. Điều này đã từng dấy lên một làn sóng tranh cãi dữ dội trong tu chân giới. Bởi vì điều này mà Tô gia còn có một biệt danh khác mà người đời thường gọi là gia tộc bán ma. Nhưng cũng vì chưa có bất kì ai từng chứng kiến người Tô gia gϊếŧ hại bách tính vô tội nên mọi người đều đặt Tô gia ở phe trung lập giữa chính đạo và ma đạo.

Tất nhiên người đời không nhìn thấy cũng không đồng nghĩa là không có. Hãy nhớ rằng Tô gia tôn thờ sức mạnh và bọn họ sẽ không từ thủ đoạn để nâng cao sức mạnh của bản thân. Đối mặt với người trong cùng gia tộc thì bọn họ sẽ còn có chút cố kỵ. Tuy nói rằng là nội bộ chém gϊếŧ lẫn nhau nhưng vẫn trên cơ sở chiến đấu công bằng và không được phép gϊếŧ người khi chưa đưa ra lời thách đấu. Nhưng khi gặp người ngoài thì không có bất kì quy tắc ràng buộc nào. Chỉ cần không để bị phát hiện thì người Tô gia sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Tất nhiên điều này chỉ có người trong gia tộc mới biết, người ngoài mà biết thì đều là những cái xác đã thối rữa từ tận lúc nào.

Về việc Tô Tử Mặc vì sao lại rơi vào kết cục này cũng phải nói đến sự việc đã diễn ra tại sáu năm trước. Tranh chấp nảy ra, mâu thuẫn giữa Tô gia và La gia lớn dần lên rơi vào thế không thể kiểm soát. Điều này đã dẫn đến cuộc chiến diệt tộc giữa hai nhà. Về sâu xa vì sao lại có mâu thuẫn này thì điều này là bởi vì công pháp trấn tộc của Tô gia có khả năng hoán cốt, bách độc bất xâm, kéo dài tuổi thọ. Tất nhiên cái này chỉ khi luyện đến tầng cao nhất thì mới có hiệu quả. Một trong các lão đầu Tô gia đã sử dụng công pháp này hoán cốt với người của La gia vì mong muốn chiếm cốt, gia tăng sức mạnh. Cũng bởi lão đó đã đến lúc cạn kiệt tuổi thọ nên mới làm liều và gây ra cớ sự.

Biết rằng trong cuộc chiến đó vì để bảo vệ Tô Tử Mặc rời khỏi chiến trường mà mẫu thân đã ôm hắn bỏ chạy thật xa. La gia vì muốn Tô gia không còn cơ hội ngóc đầu lên được nữa nên đã cho người đuổi theo phụ mẫu bọn họ một đường ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ. Mẫu thân cũng bởi vì sức cùng lực kiệt mà trút hơi thở cuối cùng ở nơi xa lạ. Còn hắn đi theo di nguyện của nàng mà tiếp tục trốn chui trốn nhủi, không dám lộ mặt trong suốt hai tháng trời.

Sức người có hạn, Tô Tử Mặc kiên trì trốn tránh người La gia lùng bắt thì lúc đó vẫn chỉ là đứa bé năm tuổi, cảnh giới cũng mới dừng ở Luyện Khí Kỳ tầng bốn đã coi như thiên tài. Trong lúc cơ thể hắn không chịu đựng nổi áp lực bị truy lùng rốt cuộc đã buông tay và mặc kệ cho số phận. Đến lúc Tô Tử Mặc mơ hồ tỉnh dậy đã thấy bản thân đã bị nhốt lại trong hầm ngục tối tâm ẩm ướt, dơ bẩn và hôi hám.

Tứ chi và kể cả cổ của hắn đều bị xích bạc trói lại, kinh mạch phong bế không thể tiếp tục tu luyện. Ngay cả một phần trăm cơ hội đào thoát đều không có. Lúc đó Tô Tử Mặc đã rơi vào tuyệt vọng đến mức muốn dùng cái chết để giải thoát bản thân. Nhưng khi nhớ đến mẫu thân đã vì cho hắn cơ hội chạy thoát mà ngay cả mạng đều không còn thì hắn lại do dự. Hắn căm hận những kẻ đã khiến hắn rơi vào cảnh ngộ này. Hắn đã lập lời hồn thề, nếu có cơ hội thì hắn sẽ dùng đôi bàn tay này trả thù cho Tô gia, trả thù cho phụ mẫu đã bỏ mạng cũng như trả thù cho chính bản thân hắn đã rơi xuống vực thẩm này.

La gia nợ máu trả máu!

Khi cánh cửa ngục tù giam cầm Tô Tử Mặc được mở ra, đó lại là con đường dẫn đến một địa ngục khác. Hắn bị người ta đem lên đài đấu giá nô ɭệ, bị rao bán như một món đồ. Ngồi trong l*иg sắt, cơ thể không một mảnh vải và thấy những ánh mắt ghê tởm ở phía dưới đang nhìn chằm chằm vào hắn như những con dã thú. Cảm giác buồn nôn, ghét bỏ đến cực điểm. Hắn chán ghét những tên rác rưởi đang hét lên những con số ngày càng cao để có được hắn.

Con số cuối cùng mà Tô Tử Mặc nghe được chính là năm triệu linh thạch thượng phẩm. Người chủ trì cuộc đấu giá hôm đó còn bảo hắn là phải biết ơn người đã mua hắn với cái giá không tưởng. Hắn chỉ cười khinh miệt, dù không cam lòng nhưng cũng không đủ sức để phản kháng.

Tô Tử Mặc bị những kẻ bịt mặt thuộc hội đấu giá kéo lê như một con chó đến phòng của người đã ra cái giá trên trời mua hắn. Trong giây lát thì hắn đã nghĩ đến kế hoạch bỏ trốn khỏi nơi khốn kiếp này. Khoảnh khắc cánh cửa của căn phòng đặc biệt kia được mở ra thì hắn đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên khuôn mặt có phần đáng sợ vì đủ loại sẹo trên mặt.

Hắn bị đẩy vào phía bên trong rơi vào lòng của người nọ, sau đó thì cánh cửa đóng lại. Tô Tử Mặc dùng ánh mắt đề phòng nhìn người đàn ông thì bất ngờ người nọ lại cởϊ áσ ngoài của bản thân để khoác lên cơ thể hắn. Tô Tử Mặc có hơi ngoài ý muốn mà nhìn chằm chằm người nọ nhưng vẫn không nói bất kì điều gì.

“Ta là Trần Hi Tuấn, gia chủ Trần gia. Ngươi trông rất đẹp có lẽ phu nhân của ta sẽ thích. Ngươi tên gì?”

Hắn giữ chặt lấy cái áo khoác trên người mình, bởi vì hắn khá nhỏ con nên cái áo khoác kia trông như đang bọc thân thể Tô Tử Mặc trong cái kén. Khuôn mặt hắn âm trầm, lạnh giọng đáp lại câu hỏi của Trần Hi Tuấn.

“Không có tên.”

“Vậy thì gọi ngươi là Bát, ngươi là nô ɭệ thứ tám mà ta đã mua.”

“Dùng số linh thạch lớn như vậy để mua một nô ɭệ, ngài cũng thật đủ hào phóng.”

Tô Tử Mặc không lạnh không nhạt nói ra lời châm biếm với Trần Hi Tuấn. Hắn vẫn chú ý quan sát sắc mặt người nọ, ý định khiến cho người này tức giận và đánh hắn thì hắn sẽ có cơ hội giả chết mà bỏ chạy. Nghĩ thì đơn giản nhưng Trần Hi Tuấn không dễ mắc mưu như vậy.

“Ngươi nên thay đổi thái độ đối với chủ nhân khi về đến Trần gia và tốt nhất nên từ bỏ ý định bỏ trốn đi. Ấn ký nô ɭệ thì dù có chạy đến chân trời ta vẫn có thể lôi ngươi trở về lại địa ngục.”

Trong lời nói của Trần Hi Tuấn từng câu đều ẩn chứa đầy sự đe dọa nhưng người nọ vẫn dùng độ ôn hòa đối với hắn. Tô Tử Mặc khó chịu ra mặt nhưng hắn không có bất kì năng lực phản kháng nào nên đành bằng mặt không bằng lòng mà thỏa hiệp.

Đến khi Tô Tử Mặc được đưa về Trần gia, hắn được sắp xếp ở khu của người hầu trong hạ phủ. Tại nơi này thì hắn gặp được Nhị lần đầu tiên ngay ở bụi hoa trước cổng ra vào của hạ phủ. Hắn hơi nghi hoặc nhìn người trước mặt, bụi hoa đó có gì đặc biệt mà lại nhìn chăm chú đến như vậy?

Thằng bé kia cảm nhận được có ánh mắt hướng về phía mình nên cuối cùng cũng đã ngẩn đầu lên, nhìn lại thì phát hiện ra đứa bé nhỏ hơn mình hai cái đầu thì mới tươi cười chào hỏi:

“Người mới à, ngươi chắc là số tám rồi. Gọi ta là Nhị ca, ta là số hai lớn hơn ngươi đấy.”

Tô Tử Mặc hơi nhíu mày rồi cũng gật đầu coi như đáp lại, xong thì đi thẳng về phòng nơi mà bản thân được sắp xếp ở. Nhị ca có hơi ngơ ngác vì thái độ lạnh nhạt của Tô Tử Mặc, một câu cũng không nói mà đã bỏ đi mất. Cũng kể từ hôm đó, Nhị ca luôn tìm mọi cách làm quen với hắn, hết nói đông lại nói tây. Dù cho hắn lơ đi thì vẫn tiếp tục đi theo hắn.

Sau bốn tháng sống ở Trần gia hắn đã nhận thấy địa vị của nô ɭệ còn thấp hơn cả người hầu. Thức ăn bình thường là đồ thừa của người khác, quần áo chỉ được phát duy nhất một bộ nếu rách thì phải tự may lại. Thỉnh thoảng phu nhân và thiếu gia sẽ phái người đến khu nô ɭệ này tìm người để đánh đập hoặc làm trò tiêu khiển. Bởi vì khuôn mặt của bản thân nên Tô Tử Mặc thường được Ngô Di Giai gọi đi. Bà ta không thể sinh con nên có lòng yêu thích với những đứa bé có khuôn mặt khả ái, tất nhiên là không bao gồm con riêng của lão gia chủ. Nhưng điều này vẫn không thay đổi được hắn vẫn bị đánh rất nhiều, nhất là ở trên mặt.

Qua một thời gian vẫn bị đeo bám không ngừng thì Tô Tử Mặc rốt cuộc đã chịu mở lời nói chuyện với người Nhị ca này.

“Ngươi đi theo ta mãi không mệt hay sao, Nhị ca?”

“Không hề, ngươi là người đầu tiên bị ta đeo theo mà không đuổi ta đi đấy!”

Hắn hơi day mi tâm của bản thân rồi thở dài, quyết định cứ mặc cho Nhị ca muốn làm gì thì làm vậy. Cũng vì như vậy mà hai người dần trở nên thân thiết như hình với bóng. Tuy rằng Tô Tử Mặc vẫn không nói chuyện quá nhiều nhưng đã bắt đầu tiếp lời những câu chuyện phiếm hằng ngày của Nhị ca. Cho đến hai năm sau khi đại phu nhân ra lệnh cho Nhất, Nhị, Tam, Tứ chuyển vào trung phủ chăm sóc Trần thiếu gia thì cả hai đã cắt đứt hoàn toàn liên hệ của nhau.

Qua thật lâu sau đó có một sự cố hỏa hoạn ở tòa nhà của Trần Hiên. Chúng hạ nhân và cả những nô ɭệ đều được triệu tập đi cứu thiếu gia. Tại đây Tô Tử Mặc, Tứ và Lục đều vô tình trông thấy Trần Hiên ở phía sau khu tòa nhà nô ɭệ trong hạ phủ. Đây là nơi ít người qua lại nhất, ngay cả các nô ɭệ cũng hạn chế bén mảng đến vì mùi ẩm mốc rất nồng gây khó chịu và tối tâm bởi vì nơi này nằm gốc bé nhất ở Trần phủ. Trần Hiên đang cùng với một đám người hắc y nhân bàn bạc điều gì đó. Khi mà bọn họ nghe được cuộc trò chuyện của Trần Hiên thì hoảng sợ vô cùng.

“Sau khi Trần Hi Tuấn chết thì lập tức gϊếŧ hết người ở Trần gia. Chừa cái mạng chó của Ngô Di Giai lại, ta muốn nhìn thấy khuôn mặt của thúc thúc ta khi chứng kiến muội muội yêu quý của hắn sống không bằng chết dưới tay ‘tạp chủng’ này.”

Vừa dứt lời thì Trần Hiên như cảm giác được gì đó mà nhìn về phía của bọn họ đang đứng. Cả ba người đều vội vàng nấp ở phía sau tường, không dám hó hé bất kì điều gì. Ngay sau đó thì nghe thấy tiếng cười của Trần Hiên, âm thanh đủ để bọn họ nghe thấy:

“Có mấy con gián ở đây, tốt nhất là nên ngậm miệng lại nếu không muốn chết sớm.”

Nói rồi Trần Hiên quay người đi mất, đám người áo đen kia cũng mất dạng từ bao giờ. Ba người bọn họ sau vụ hỏa hoạn “cứu” được thiếu gia ra ngoài thì đều biết thân phận mà không hề nhắc đến chuyện cũ.

Thế nhưng sau khi nghe tin Trần Hi Tuấn đột ngột đổ bệnh nặng, ông ta vốn là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ nên việc đổ bệnh là gần như không thể. Đây là có người động tay động chân, không ai khác chính là Trần Hiên. Tứ và Lục đều hoảng sợ bởi vì Trần Hiên từng nói nếu như lão gia chủ chết thì người ở Trần gia cũng tuẫn táng theo. Bây giờ im lặng cũng chết mà nói ra cũng chết, tình thế tiến thoái lưỡng nan. Rốt cuộc hai người thà rằng tìm thêm người giúp đỡ thì còn có khả năng sống lâu hơn. Thế là Tứ và Lục trong lúc đang chạy đi báo tin cho Ngô Di Giai thì bị bắt gặp nên đã bị Trần Hiên một lượt chém chết. Bởi vì lúc tên đó ra tay là ở hạ phủ nên đã bị Tô Tử Mặc bắt gặp một lần nữa. Vì để bịt miệng hắn nên Trần Hiên đã ép hắn dùng độc Đoạt Thanh để giữ im lặng. Trần Hiên biết rằng nếu một lần gϊếŧ chết quá nhiều nô ɭệ thì sẽ bị nghi ngờ nên mới bỏ qua một mạng cho Tô Tử Mặc.

Sau khi tin tức Trần Hi Tuấn chết vừa được lan rộng thì cả Trần phủ trở nên hỗn loạn. Tô Tử Mặc quyết định chạy đến tìm Nhị ca ở trung phủ. Hắn muốn hai người cùng nhau rời khỏi Trần gia, dù sao đây là người mà hắn thân thuộc nhất ở nơi này. Ngay khi gặp lại Nhị ca, trong lúc nó còn đang hoang mang thì Tô Tử Mặc đã lôi kéo hắn muốn rời Trần gia càng sớm càng tốt.

“Tiểu Bát, ngươi làm sao vậy?”

Nhị ca nhìn hắn bối rối hỏi nhưng vẫn không nghe thấy Tô Tử Mặc đáp lại bất cứ điều gì thì lại càng căng thẳng. Hắn nhìn Nhị ca một cách phức tạp sau đó thì dùng hết sức mình để nói ra một từ “Chạy!”. Vừa dứt lời thì khoang miệng của hắn đã đầy một ngụm máu trào ra ở khóe môi, cổ họng bị bỏng rát khiến hắn không dám nhiều lời nữa.

Nhị ca khi nhìn thấy thế rốt cuộc cũng đã hiểu ý của Tô Tử Mặc, liền nắm tay hắn nhân lúc hỗn loạn mà chạy ra khỏi Trần gia. Cứ ngỡ là sắp chạm đến tự do nhưng không ngờ Trần Hiên đã tính toán trước, bất kì ai trong giờ phút này chạy khỏi Trần phủ đều phải gϊếŧ.

Nhị ca và hắn trên đường chạy trốn khiến hắn lại nhớ về năm đó được mẫu thân che chở mà đôi mắt có chút cay nhưng lại không hề khóc. Hai người vừa chạy vừa bị truy bắt, Nhị ca nhiều lần đỡ đòn cho hắn mà cả người đầy thương tích xong vẫn dẫn hắn rời thật xa Trần phủ. Cả hai dừng chân tại một hang động nhỏ để nghỉ ngơi sau thời gian dài chạy đôn chạy đáo thì cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ngay khi Tô Tử Mặc đã thả lỏng cảnh giác thì đột nhiên cảm thấy có một cơn đau đớn, lạnh đến tận xương tủy ở trước ngực hắn. Máu chảy ồ ạt, hắn không thể tin mà nhìn cái người ở trước mặt mình, khó khắn phun ra hai chữ:

“Vì sao…?”

Vì sao lại làm như vậy? Vì sao lại gϊếŧ hắn? Vì sao lại lừa gạt sự tín nhiệm của hắn? Tô Tử Mặc có muôn vàng câu hỏi ‘Vì sao?’ đối với người đối diện, hắn rốt cuộc đã rơi nước mắt.

“Ta là người của Trần Hiên thiếu gia, là một trong ba hắc y nhân mà ngươi đã thấy trong vụ hỏa hoạn. Đây là mệnh lệnh của ngài ấy ‘bất luận kẻ nào rời khỏi Trần phủ trong lúc này đều phải chết’…”

Nhị ca nhìn hắn đầy áy náy, thấy hắn đã hấp hối rốt cuộc cũng nói ra sự thật. Ít nhất cũng giúp hắn làm một hồn ma minh bạch ở địa ngục.

“Ta thích ngươi nhưng ta còn có nhiệm vụ. Xin lỗi Tiểu Bát là ta phụ lòng ngươi, ta không tốt. Trần Hiên đang giữ mệnh của phụ mẫu, ta cũng là bất đắc dĩ vì hắn giữ ấn ký nô ɭệ của ta…”

Người ấy ôm lấy thân thể đang lạnh dần của hắn vào lòng và lau đi nước mắt trên khuôn xinh đẹp còn chút trẻ con của hắn một cách dịu dàng nhất. Cả người Nhị ca bị nhiễm đầy máu từ người Tô Tử Mặc, hắn rốt cuộc đã hiểu hai từ “lừa gạt” viết như thế nào rồi. Đã như vậy thì không còn cách nào khác. Một đời này hắn chọn cách từ bỏ, đời sau nhất định phải kéo chúng sinh chôn cùng!
« Chương TrướcChương Tiếp »