Chương 3: Săn sóc
Hàn huyên với anh trai vài câu, Viên Gia lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh ghế lái kia, lễ phép gọi một tiếng ‘Tiêu ca’, từ thái độ của Viên Gia không khó nhìn ra, cậu đối với vị ‘Tiêu ca’ này vô cùng tôn kính.
Người đàn ông gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh trai Viên Gia nhìn về phía ba người đang ngồi bên cạnh tường, hỏi: “Đi ăn cơm với bạn học sao?”
“Đúng vậy.” Nói xong Viên Gia gọi ba người tới, giới thiệu: “Đây là An Vũ Hàng, ở giữa là Thời Nhiễm, bên cạnh là Địch Tư Húc. Em đã từng nói với anh rồi đó.”
“Ừ, anh nhớ.” Anh trai Viên Gia gật đầu.
Sau đó Viên Gia lại giới thiệu với ba người: “Đây là anh họ của tui, Tiết Dập. Trông tui từ nhỏ, thân không khác gì anh ruột. Vị này chính là Tiêu Mục Từ, Tiêu ca. Bạn tốt của anh tui á.”
Ba người lịch sự lên tiếng chào hỏi, hai người kia cũng không tự cao tự đại, gật đầu đáp lại. Bất quá mặc dù là đáp lại, nhưng thái độ của Tiết Dập thoạt nhìn thân thiết hơn một chút.
“Mấy đứa ngồi ở bên ngoài là vì không đặt chỗ trước sao?” Tiết Dập hỏi.
Viên Gia ngại ngùng gãi gãi đầu, cười nói: “Hôm nay không phải cuối tuần, em cứ tưởng rằng không có nhiều người như vậy.”
“Bất kể thời điểm gì, chỉ là gọi một cú điện thoại là được rồi, xem em lười biếng kìa.” Tiết Dập đối với sự sơ suất của Viên Gia cũng thật bất đắc dĩ, nếu là mùa hè thì còn được đi, hiện tại trời lạnh như vậy lại phải ở bên ngoài chờ chỗ ngồi cũng không phải chuyện thoải mái gì.
“Lần sau em sẽ nhớ rõ.” Viên Gia cũng cảm thấy chuyện này phải ghi tạc trong lòng.
Tiết Dập nhìn về phía Tiêu Mộc Từ, cười nói: “Không để ý thêm vài người chứ?”
“Không sao.” Tiêu Mộc Từ và Tiết Dập ăn cơm cũng không phải có chuyện gì muốn nói, nhiều thêm vài người cũng không thành vấn đề.
Tiết Dập gật đầu, nói với bọn Viên Gia: “Trời lạnh lắm, đừng đứng chỗ này đợi làm gì, để bị cảm lạnh càng khó chịu. Anh đặt phòng rồi, chỗ cũng lớn, không để ý thì cùng đi ăn đi. Ăn xong sớm một chút mấy đứa cũng trở về trường học sớm một chút, buổi tối thời tiết thay đổi.”
Viên Gia cũng đã rất lâu không gặp Tiết Dập, tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng hôm nay đã nói trước là cậu mời khách, chúc mừng chuyển phòng, một mình cậu không tiện làm chủ mọi việc, liền quay đầu lại hỏi ý kiến bọn An Vũ Hàng.
Mọi người đều là nam sinh, cùng ăn một bữa cơm cũng không có gì bất tiện, cho nên ba người đều không có ý kiến gì.
“Vậy được rồi, mau vào đi thôi.” Tiết Dập dẫn theo bọn họ vào cửa. Tiêu Mộc Từ khóa cửa xe rồi đi ở sau cùng, cùng nhau đi vào nhà hàng.
Dịch Hương Cư cũng không lớn, chia làm hai tầng, lầu dưới là đại sảnh dùng cơm, lầu trên là phòng đặt riêng. Chỉ là một nơi thoạt nhìn từ bên ngoài không được tính là đặc biệt sa hoa như vậy, tiêu phía ngược lại chẳng rẻ chút nào, nhưng mỗi ngày đều đông nghịt khách đến ăn, rất nhiều minh tinh cũng đặc biệt đến nơi này dùng cơm. Nguyên nhân ở chỗ, đồ ăn của nơi này có hương vị đặc biệt ngon, ở chỗ khác căn bản không ăn được, nghe nói mỗi một món ăn ở nơi này, đầu bếp đều có độc môn bí quyết riêng của mình, cho nên cũng xứng với giá tiền của nó.
Nhân viên phục vụ đưa cả đám đến phòng 206 trên lầu 2, phòng xem như rộng rãi, điều hòa đang hoạt động nên không khí rất ấm áp, cả đám cởϊ áσ khoát rồi tự mình ngồi xuống. Tiêu Mộc Từ ngồi vào vị trí chủ vị đối diện cửa ra vào, bên phải anh là Tiết Dập, bên cạnh Tiết Dập là Viên Gia, theo thứ tự là Thời Nhiễm, Địch Tư Húc và An Vũ Hàng.
Nhân viên phụ vụ đưa chồng thực đơn cho Tiêu Mộc Từ, Tiêu Mộc Từ đưa một phần cho Tiết Dập, sau đó đưa một phần khác cho An Vũ Hàng ngồi bên tay trái mình, nói rằng: “Tùy tiện là được rồi.”
Tiết Dập tựa hồ đã sớm dự đoán được Tiêu Mộc Từ sẽ không gọi món, cho nên không chút khách khí cùng Viên Gia bắt đầu lật thực đơn. An Vũ Hàng cũng không phải người thích chọn món ăn, cứ cảm thấy lựa tới lựa lui thật phiền toái, liền đưa thực đơn cho Địch Tư Húc và Thời Nhiễm. Dù sao bình thường lúc bốn người bọn họ cùng đi ăn cơm, đều là Thời Nhiễm và Viên Gia chọn, cậu và Địch Tư Húc phụ trách ăn.
Nhân viên phục vụ rót trà cho từng người, sau đó đứng ở bên cạnh chờ gọi món. An Vũ Hàng cầm lấy cốc trà nhấp một ngụm nhỏ, nước trà rất nóng, loại cốc trà không có tay cầm này thật sự là rất khó cầm vững. Nếu như không có người ngoài, dưới loại tình huống này, bình thường An Vũ Hàng sẽ đặt cốc trên bàn, trực tiếp cúi đầu kề sát miệng vào cốc hút nước trà lên uống. Hôm nay có người khác ở đây, cậu cũng biết làm như vậy không được lịch sự, chỉ có thể miễn cưỡng cầm lên.
Thấy bộ dáng cầm cốc trà không được tự nhiên của cậu, Tiêu Mộc Từ vươn tay lấy cốc trà của cậu đi. An Vũ Hàng sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn anh. Tiêu Mộc Từ rút từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay sọc caro đen trắng, tùy tiện xếp lại, sau đó bao chung quanh cái cốc, đặt vào trong tay An Vũ Hàng, thấp giọng nói: “Lót vào, sẽ không bị nóng tay.”
Thanh âm Tiêu Mộc Từ rất êm tai, ôn nhu mà từ tính, mang theo một loại mị lực và khí chất thuộc về đàn ông trưởng thành, tựa hồ không quá tương thích với vẻ bề ngoài lãnh đạm của anh, khiến người ta nhịn không được muốn nghe anh nói nhiều thêm vài câu.
“Cám ơn.” An Vũ Hàng ngại ngùng cười, đối với sự tỉ mỉ của Tiêu Mộc Từ, cậu vẫn rất bất ngờ. Có khăn tay cách nhiệt, cái cốc quả nhiên dễ cầm rất nhiều. Tuy rằng An Vũ Hàng đối với mấy thứ vật chất này nọ không quá am hiểu, nhưng cầm chiếc khăn tay này liền biết là đồ tốt.
Đám Thời Nhiễm vẫn còn đang chọn đồ ăn, Tiết Dập lại hỏi nguyên liệu nấu ăn, không ai chú ý đến An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ bên này.
Chọn đồ ăn xong, phục vụ lui ra ngoài, Tiết Dập bắt đầu quan tâm chuyện học của Viên Gia, thành tích của Viên Gia trong khoa cũng không tích là xuất sắc nhất, nhưng tính cách cậu tốt, con người cũng nhiệt tình, sau khi gia nhập hội sinh viên cũng tham dự tích cực các loại hoạt động, hiện giờ đã là bộ trưởng bộ văn nghệ, cho nên bất kể là phía hội sinh viên hay là giáo viên hướng dẫn, đánh giá đối với cậu đều không tệ.
“Đứa nhóc Viên Gia này có đôi khi bị động kinh, nếu mà nó ngốc quá, còn nhờ mấy đứa chiếu cố nhiều một chút.” Tiết Dập một bộ ngữ khí trưởng bối nói, có thể nhìn ra anh đối với Viên Gia vô cùng để bụng.
“Dập ca quá khách sáo rồi. Bọn em đều là bạn học của Viên Gia, lại là bạn thân, cậu ấy là dạng gì bọn em đều biết, đừng nói chiếu cố gì, đó là chuyện đương nhiên.” Thời Nhiễm cười nói.
Viên Gia ngại ngùng nói với Tiết Dập: “Anh, anh đừng quan tâm nữa, đây đều là bạn tốt của em, đối rất tốt với em đó.”
“Nhóc kết giao bạn bè anh cũng yên tâm. Chỉ sợ tên nhóc em một ngày nào đó ngốc quá, chọc cho đám anh em này tức đến mức nhập viện luôn.” Tiết Dập cười nói.
“Dập ca đừng thấy Viên Gia có đôi khi rất lóc chóc, nhưng đến lúc mấu chốt vẫn rất có chủ ý.” Địch Tư Húc bình thường rất ít khen Viên Gia, nhưng nếu cậu đã nói như vậy, nhất định trong lòng cũng nghĩ như vậy.
“Khó được lúc Tư Húc đồng ý khen tui một câu, đến, hôm nay hai chúng ta phải uống hai ly mới được.” Được khen Viên Gia rất vui vẻ, thập phần dùng cảm nói với Địch Tư Húc.
Địch Tư Húc nhìn cậu một cái, nói: “Với chút tửu lượng này của ông, vẫn nên thành thật ăn cơm đi.”
Bàn đến chuyện uống rượu, Viên Gia tuyệt đối sẽ là đứa lớn tiếng nhất, rồi lại là người có tửu lượng kém nhất trong bốn người, nói cậu uống được một ly là còn hơi phóng đại.
“Không vạch trần tui sẽ chết sao?” Viên Gia nhỏ giọng than thở một câu.
“Không chết được, nhưng có thể điên.” Địch Tư Húc không chút khách khí nói.
Viên Gia ‘Xí’ một tiếng, lại quay đầu đi nói chuyện khác với Tiết Dập.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, cả đám bắt đầu ăn cơm. Tiết Dập là một người rất hay nói, có anh ở đây, trên bàn gần như chưa bao giờ tĩnh lặng, mà ngay cả Địch Tư Húc vốn luôn không nói nhiều cũng gia nhập vào đề tài, ngược lại An Vũ Hàng vẫn không nói lời nào, an tĩnh mà ăn cơm. So với việc nói, kỳ thật cậu càng thích nghe hơn.
Tán gẫu việc học xong, cả đám lại nói đến vấn đề công việc sau khi tốt nghiệp. Món cải xào trước mặt An Vũ Hàng đã sắp bị cậu ăn hết rồi, cậu ăn cơm có một thói quen, rất ít khi gắp thức ăn ở cách xa mình, chỉ ăn mấy món trước mặt, cho dù là xoay bàn (*), cậu cũng chỉ ăn những món được chuyển tới trước mặt mình, nếu không có ai chuyển cậu liền ăn cứ ăn vậy, không chủ động di chuyển bàn thủy tinh để đổi món.
(*) Loại bàn ăn có một lớp bàn nhỏ hơn trên mặt bàn chính, bằng thủy tinh, có thể xoay chuyển được để thực khách có thể đổi món ăn được.
Tiêu Mộc Từ cũng không nói thêm gì, giống như An Vũ Hàng, đều thuộc loại người nằm ngoài đề tài. Phát hiện thói quen này của An Vũ Hàng, cho rằng cậu là đang ngại ngùng vì có người ngoài, liền giúp cậu chuyển món sườn xào chua ngọt đến trước mặt, thấp giọng nói: “Ăn chút thức ăn khác đi.”
An Vũ Hàng quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Mộc Từ một cái, nhỏ giọng nói cảm ơn, liền bắt đầu chuyên tâm ăn món này. Kỳ thật cậu có chút không dám nhìn Tiêu Mộc Từ, có thể là vì người này tạo cho người khác cảm giác hiện hữu của mình quá mạnh mẽ, cứ khiến cậu có loại cảm giác câu nệ.
Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng cúi đầu ăn cơm, loại khí chất sạch sẽ trên người An Vũ Hàng khiến anh cảm thấy rất thoải mái, đơn giản, không làm ra vẻ, đây có lẽ là khí chất mà chỉ có những người còn đang làm sinh viên mới có, sau này tiếp xúc với xã hội rồi, loại khí chất này sẽ bị mài mòn gần như không còn nữa, con người cũng sẽ thay đổi, biết đưa đẩy hơn rất nhiều.
Tùy ý xoay bàn, động tác của Tiêu Mộc Từ rất tao nhã nhưng tốc độ lại không chậm mà gắp thức ăn vào trong một cái đĩa sạch, chờ khi đĩa sắp không đựng được nữa, liền đặt nó xuống bên cạnh tay An Vũ Hàng, nói: “Đừng kén ăn, ăn cơm phải cân đối dinh dưỡng.”
An Vũ Hàng nhìn cái đĩa đựng đủ các loại thức ăn nhiều đến mức sắp rớt xuống, biết Tiêu Mộc Từ có ý tốt, cũng không cự tuyệt, nói: “Nhiều quá, ăn không hết.”
“Ăn no là được rồi.” Tiêu Mộc từ nhẹ cười, liếc mắt nhìn cậu một cái.
Tiêu Mộc Từ cười lên rất đẹp, tuy rằng rất nhẹ, nhưng vẫn khiến An Vũ Hàng có chút đỏ mặt, cậu sinh ra đã là cong, thưởng thức một người đàn ông giá trị nhan sắc cao cũng là chuyện bình thường. Bất quá cậu vẫn luôn tự kiềm chế bản thân, không muốn người khác phát hiện chuyện này.
Lúc này đề tài của Tiết Dập và Viên Gia đã đổi thành chuyện nhà, Địch Tư Húc và Thời Nhiễm cũng ngồi thảo luận về nội dung bài học mà giáo sư giảng ngày hôm nay. An Vũ Hàng đang cùng một con cua phân cao thấp, mấy chuyện như lột tôm này nọ cậu đều không ngại, nhưng nói đến chuyện ăn cua, cậu thật sự là không quá rành, vật lộn với nó mãi mà không xong, đối với cậu mà nói ăn cua thế này chẳng thà không ăn.
Tiêu Mộc Từ thấy cậu thật sự không biết ăn, lại biến thành trên tay đều là nước, liền cầm lại giúp cậu lột, sau đó để toàn bộ thịt cua đặt vào trong đĩa cho cậu chậm rãi ăn.
Tiết Dập trước đó đã thấy Tiêu Mộc Từ vẫn luôn chiếu cố việc ăn uống của An Vũ Hàng, vốn dĩ lo lắng An Vũ Hàng ăn không đủ no, cũng không nói nhiều nữa, nhưng nhìn thấy Tiêu Mộc Từ giúp An Vũ Hàng lột thịt cua, máu nhiều chuyện của anh lại nổi lên.
“Tiêu thiếu gia, thật khó có được nha. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu giúp người ta lột thức ăn đó.” Tiết Dập ý vị sâu xa cười nói.
Anh nói ra câu này, đám Viên Gia cũng nhìn lại đây. An Vũ Hàng đang cầm càng cua, ăn đến rất cao hứng, nhưng bị Tiết Dập trêu chọc như vậy, trên tay cứng đồ, cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Tiêu Mộc Từ ngược lại vẻ mặt thực tự nhiên đáp: “Cậu và Viên Gia mà đã tán gẫu thì mãi vẫn không xong, Địch Thư Húc và Thời Nhiễm cũng nói chuyện học tập, tôi với An Vũ Hàng ngồi không cũng xấu hổ.”
“Nói là nói như vậy, chẳng qua Tiêu thiếu gia cũng quá tự thân vận động rồi.” Tiết Dập cười nói. Kỳ thật Tiêu Mộc Từ mặc dù giúp An Vũ Hàng lột thịt cua, nhưng giữa hai người cũng không có không khí mờ ám nào, chỉ giống như anh trai chiếu cố em trai mà thôi, nếu thật sự có cái gì, Tiết Dập cũng sẽ không mở miệng cắt ngang bọn họ.
“Em thật sự không biết làm cái này, Tiêu ca chỉ là giúp em một chút mà thôi.” An Vũ Hàng cũng không phải người tự mình đa tình, lời nói và hành động của Tiêu Mộc Từ cũng khống chế rất tốt, thân thiết nhưng không thân cận, cho nên An Vũ Hàng cũng không hiểu lầm cái gì.
“Thật là, để tôi trêu đùa một chút cũng không được sao, đứng đắn như vậy làm gì?” Tiết Dập bất đắc dĩ nói, mấy người kia cũng là dạng thích nói đùa, chẳng qua Tiêu Mộc Từ đang ở đây, anh rất ít đùa giỡn mà thôi.
Không đợi Tiêu Mộc Từ mở miệng, Viên Gia liền nói: “Anh, Vũ Hàng rất ngoan, anh đừng có trêu cậu ấy.”
Ngoan? Nghe được từ này, trong lòng An Vũ Hàng tự giễu mà cười một tiếng, đây chỉ có thể nói Viên Gia không nhìn thấy lúc cậu náo loạn, nếu cậu thật sự là loại trẻ ngoan nghe lời, có lẽ sẽ không sống đến mức mệt mỏi giống như bây giờ.
Tiết Dập cười nói: “Được rồi, Vũ Hàng đừng để ý nha, anh chỉ muốn trêu chọc Tiêu thiếu gia một chút thôi.”
“Không có gì.” An Vũ Hàng lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ăn thức ăn của mình.
Tiêu Mộc Từ cũng không gắp đồ ăn cho An Vũ Hàng nữa, hai người vẫn như trước không gia nhập vào đề tài nói chuyện.
Đợi đến lúc ăn đủ no rồi, Tiết Dập nói còn có việc, liền cùng Tiêu Mộc Từ rời đi trước. Hai người còn chưa ra khỏi phòng, đã bị An Vũ Hàng gọi lại.
“Tiêu ca, khăn tay của anh.” Lúc An Vũ Hàng nâng cốc trà lên chuẩn bị uống mới phát hiện khăn tay còn đang quấn quanh cốc, vội vàng gọi người lại, xếp khăn tay lại gọn gàng, đưa trả lại cho Tiêu Mộc Từ.
Tiêu Mộc Từ tiếp nhận khăn tay, bỏ vào trong túi áo.
Tiết Dập cười như không cười mà đυ.ng Tiêu Mộc Từ một cái, khăn tay này dùng để làm gì, trong lòng anh hiểu rõ. Không nói nhiều lời, nói một câu ‘Có cơ hội lại mời mấy đứa ăn cơm’ với bọn An Vũ Hàng, liền rời đi.
Bốn người lại ăn hết những món hải sản hấp, điểm tâm bánh bao còn lại, mới đứng dậy chuẩn bị rời đi. Khi tính tiền nhân viên phục vụ nói cho bọn họ biết được được thanh toán rồi, ngược lại tiết kiệm được cho Viên Gia một mớ tiền phí đón gió tẩy trần.
Trở lại phòng ngủ, An Vũ Hàng tắm xong liền mở máy tính đăng nhập vào game. Trong khung hảo hữu chỉ có hai người, avatar vẫn đều màu xám. Không có việc gì để làm, An Vũ Hàng liền điều khiển acc Độc Tiên Giáo của mình chạy đi làm hằng ngày, tuy rằng hằng ngày rất nhàm chán, nhưng cho kinh nghiệm phong phú, vẫn đáng giá làm một chút.
Chờ đến khi cậu hoàn thành hằng ngày, avatar của Lạc Hoa Độc Lập cũng sáng lên, sau khi sư phụ online, một cái avatar khác trong khung sư đồ cũng sáng lên theo, trong sư môn tựa hồ trở nên có chút náo nhiệt…
Hết –