Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Huynh Cũng Là Một Loại Nghề Nghiệp Nguy Hiểm Cao

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Mân thật sâu nhìn y, sau đó cúi đầu, nắm chặt hai tay: "Sư huynh chờ một chút, ta lập tức đi lấy cho ngươi."

Lúc Trương Mân mang cuộn giấy đến, Chu Yến không vào phòng mà chỉ đứng trong sân đọc lướt qua toàn bộ.

Trả lại cuộn giấy cho Trương Mân, Chu Yến cảm ơn: "Cảm ơn rất nhiều, sau này nếu cần giúp đỡ gì thì cứ hỏi ta. Ta còn có việc phải làm, ta đi trước.”

Thấy y chuẩn bị rời đi, Trương Mân vội vàng nói: "Đại sư huynh đi đâu vậy?"

Chu Yến nheo mắt lại, trong mắt lại không có ý cười: "Đỉnh Thanh Lương."

Không gặp nhiều khó khăn, Chu Yến đã tìm thấy đỉnh Thanh Lương của Triệu tiên tôn.

Triệu Vọng của đỉnh Thanh Lương là đệ nhất đao tu trong Đồng Quang Tông. Ngoài ra còn có rất nhiều đao tu ở đỉnh Thanh Lương. Mỗi đệ tử cao lớn đều đeo một thanh đao trên lưng. Thông thường những nữ đệ tử nhút nhát không dám đến gần đỉnh Thanh Lương.

Chu Yến ôm một cành hoa đào đi lêи đỉиɦ Thanh Lương, như đang đi dã ngoại.

Lúc y đặt chân lêи đỉиɦ Thanh Lương, các đệ tử thân truyền của Triệu tiên tôn trên đỉnh Thanh Lương đã biết sự xuất hiện của y.

Trong vòng một khắc, một nam nhân đeo ngọc bài màu xanh lam trên thắt lưng đã đi đến chỗ Chu Yến.

Chu Yến liếc nhìn cái tên trên tấm ngọc bài - Lý Hưởng.

Ánh mắt Lý Hưởng đảo qua Chu Yến, dừng lại trên cành hoa đào trong tay y một lúc, cau mày cười nói: “Đại sư huynh mang hoa đào đến đỉnh Thanh Lương của bọn ta, thật sự đã bổ sung thêm vài phần xuân sắc cho đỉnh Thanh Lương.”

Chu Yến cúi đầu nhìn hắn, cười nói: “Ta tới làm một việc nhỏ, không biết Lưu Tê Tuyết có ở đây không?”

Nghe y nhắc đến tên Lưu Tê Tuyết, Lý Hưởng không biết vì sao có chút bất an, mỉm cười nói: “Sư đệ gần đây tu luyện có cảm ngộ, đang bế quan, sư huynh tới không đúng lúc rồi.”

Lời nói của hắn ấp úng, từng chữ như bị vắt ra khỏi cổ họng với nụ cười giả tạo đó, Chu Yến nhìn mà cảm thấy không khí trên đỉnh Thanh Lương trở nên nhàm chán.

Chu Yến nhàn nhạt nói: "Cũng còn chưa ngộ ra mà, ta vào xem một chút thì sao?"

Lý Hưởng bị y chặn họng.

Chu Yến không để ý tới vẻ mặt của Lý Hưởng, đi tới đỉnh núi, Lý Hưởng vội vàng đi theo y, nhẹ giọng nói: "Sư huynh tìm tiểu sư đệ là có gì muốn dặn dò sao? Chi bằng nói cho ta biết, sư đệ bất tài, nhưng nếu làm việc cho sư huynh, nhất định sẽ không chút do dự.”

"Không cần đâu," Chu Yến nói, "Ta và ngươi cũng không thân."

Lý Hưởng: "..."

Vị đại sư huynh này của hắn có biết ăn nói không đấy? !

Không để ý đến Lý Hưởng đang ríu rít, một lúc sau Chu Yến đã đến đỉnh Thanh Lương, một đại sảnh xuất hiện trước mặt y, trước đại sảnh, một thanh niên mặc quần áo màu đỏ thẫm đang khoanh chân ngồi trên bãi cỏ.

Hắn dung mạo tuấn tú, tóc không buộc cao, trên lông mày lộ ra vẻ kiêu ngạo, đang cầm một thanh đoản đao trên tay, bên cạnh có một đệ tử đeo đao trên lưng, cầm dây buộc tóc, cẩn thận nhỏ giọng dỗ dành.

Hai người đều chú ý có người tới, thanh niên ngẩng đầu, đầu tiên là lười biếng liếc nhìn Lý Hưởng, cuối cùng chuyển sự chú ý về phía Chu Yến, hắn liếc nhìn Chu Yến hai lần, nâng cằm hất nhẹ vào cành hoa đào trong người Chu Yến: “Hoa đào trong tay ngươi nở vừa phải, mang đến cho ta.”

Hắn nói trôi chảy như thể cành hoa đào này đáng lẽ phải là của hắn.

Lý Hưởng nghe thấy hắn nói như vậy, tay run lên, vội vàng chạy tới bên cạnh hắn thấp giọng nói: "Tiểu sư đệ, y là đại sư huynh của đỉnh Vô Cực.”

Chu Yến khẽ mỉm cười, ôn nhu hỏi: "Ngươi là Lưu Tê Tuyết?"

Nghe Lý Hưởng nói và Chu Yến hỏi hắn, Lưu Tê Tuyết tùy ý gật đầu, thản nhiên nói: "Nếu đã là sư huynh, đương nhiên phải nhường cho ta."

"Ngươi dùng tay nào ném Thẩm Vọng khỏi đỉnh Thanh Lương?" Chu Yến dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ cành hoa đào trong ngực, hỏi lại.

Lý Hưởng và đệ tử cầm buộc tóc đều sửng sốt. Không đợi Lưu Tê Tuyết kịp trả lời, Lý Hưởng đã bước tới chặn hắn lại: "Sư huynh, sư đệ của ta lúc đó không hiểu chuyện, sau khi làm tổn thương Thẩm Vọng, bọn ta đã để hắn đứng trước điện hai ngày để trừng phạt."

"Ngày đó ngươi dùng tay nào ném Thẩm Vọng khỏi đỉnh Thanh Lương?" Chu Yến không để ý tới lời nói của Lý Hưởng, lại hỏi.

Lưu Tê Tuyết cong môi, ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Ta dùng hai tay đẩy, làm sao?”

"Chính mình thừa nhận là được." Chu Yến khẽ gật đầu.

Nói xong, y thu lại nụ cười, xoay cổ tay, cành hoa đào nằm trong khuỷu tay y vẽ một đường vòng cung trên không, cành cây hướng xuống dưới, được tay phải của y giữ lại.

Cành cây ngang với hổ khẩu, đó là tư thế cầm kiếm.

Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Yến xuất hiện trước mặt Lưu Tê Tuyết, từng cánh hoa đào tràn đầy linh lực trên cành hoa hóa thành một lưỡi kiếm cứng rắn đâm mạnh vào đầu gối của Lưu Tê Tuyết.

Lưu Tê Tuyết chỉ kịp kêu lên một tiếng, liền bị đánh cuộn tròn trên mặt đất.

"Đầu tiên, trong lễ chiêu mộ đệ tử Thẩm Vọng rất nổi tiếng, đối thủ ở vòng tiếp theo có liên quan đến đỉnh Thanh Lương của ngươi. Người đó sợ hãi cầu xin ngươi, nên ngươi đã đưa cho người đó Hi Cốt Phù. Người trúng Hi Cốt Phù, toàn bộ xương trong cơ thể cùng linh căn đều đã đứt, đời này vĩnh viễn không thể nhập đạo, nói cho ta biết, ngươi có nên đánh hay không.”

Chu Yến bình tĩnh nói, vẻ mặt không thay đổi, vung nhẹ cành hoa đào trong tay, sau một khắc liền vẽ nó lên lưng Lưu Tê Tuyết.

Lưu Tê Tuyết kêu gào không thoát được.

“Thứ hai,” Chu Yến xoay cành hoa đào trong tay, “Thẩm Vọng tránh được Hi Cốt Phù, đánh gãy chân của người kia. Người đó bất mãn, ngươi cấu kết với người đó, triệu tập mấy đệ tử nội môn, ngươi lừa Thẩm Vọng đến đỉnh Thanh Lương, ỷ vào linh khí của hắn còn chưa nhập thể, muốn bẻ gãy tay chân của hắn, để nhục mạ hắn cho vui, ngươi có thừa nhận hay không?”

Cành hoa vươn lên rồi lại rơi xuống, cùng một chỗ bị vẽ ra hai lần, làm xước đạo bào, nhuộm đầy máu đỏ tươi.

Chu Yến hơi nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng: “Thứ ba, không ngờ ba người nội môn các ngươi cơ hồ đánh không được Thẩm Vọng, cho nên mới tính toán đẩy Thẩm Vọng xuống đỉnh Thanh Lương, ép hắn vào đường chết. Những thứ này đều nằm trong hồ sơ của Hình Pháp Đường. Ngươi cho rằng Thẩm phủ đã bị tàn sát, Thẩm Vọng chỉ là một người phàm không nơi nương tựa, nên ngươi lười kể lại toàn bộ câu chuyện, chỉ giả vờ một chút với Hình Pháp Đường, phải không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »