Trắng đến trong suốt.
“Ta tới đưa thuốc cho ngươi.” Tiểu đệ tử đi tới bên giường hắn, ôn nhu nói.
Thẩm Vọng lười biếng nhướng mi: “Đồng Quang Tông các ngươi ném ta tới đây, còn quan tâm đến sự sống chết của ta sao?”
Chu Yến nghiêm túc nói: "Tạ tiên tôn nghe được chuyện của ngươi, rất tức giận, nên sai ta đi đưa thuốc."
Thẩm Vọng chống khuỷu tay, dùng lực đè lên eo, từ trên giường ngồi dậy, tùy ý chống khuỷu tay lên đầu gối, ánh mắt nhìn Chu Yến: “Tạ tiên tôn đối với ta tốt như vậy à?”
"Tạ tiên tôn rất quan tâm ngươi." Chu Yến cụp mắt xuống, trịnh trọng nói: "Vì ngươi mà rất tức giận.”
Ánh mắt dò xét của hắn lại đảo qua Chu Yến hai lần, Thẩm Vọng đột nhiên nhướng mày, ánh mắt dò xét biến mất: “Vậy làm phiền tiểu tiên trưởng bôi thuốc giúp ta.”
Chu Yến thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảnh khắc đó, y cảm thấy như đang bị một con báo hung dữ sắp tấn công nhìn chằm chằm, toàn thân cảm thấy khó chịu.
Nhìn thấy Chu Yến đến gần, Thẩm Vọng ngoan ngoãn quay lưng lại, lộ ra tấm lưng bị thương nặng nhất cho y.
Có lẽ do không có người chăm sóc, dù trên lưng có thuốc nhưng vẫn bị thối rữa, nhiều chỗ thuốc đổ ra một cách cẩu thả, đọng lại ở một số nơi, máu thịt của hắn lộ ra ngoài.
Giống như một quầy thịt nướng với thì là không được rắc đều. Hương vị hoàn toàn phụ thuộc vào duyên phận.
Chu Yến cau mày, nhưng cuối cùng nhịn không được: "Đây là ngươi tự mình bôi thuốc sao?”
Thẩm Vọng gật đầu theo sự thật. Hắn sống một mình từ khi còn nhỏ, đã chịu quá nhiều vết thương, nhưng hắn không đủ kiên nhẫn để bôi thuốc. Mỗi khi bị thương, hắn sẽ tùy ý dùng bột thuốc đổ lên vết thương, có khỏi hay không là do tùy duyên.
Chu Yến: "..."
Bột thuốc căn bản không có linh lực, là loại thuốc bột thông thường nhất, rẻ tiền nhất. Chu Yến trước tiên cạo sạch bột thuốc trên vết thương, sau đó nhúng đầu ngón tay vào lọ thuốc tinh khiết mà y mang tới, tỉ mỉ bôi lên vết thương của Thẩm Vọng.
Y cụp mắt xuống, cẩn thận lau đi. Đầu ngón tay mát lạnh chạm vào làn da hơi nóng của Thẩm Vọng, chẳng mấy chốc đã trở nên ấm áp hơn.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh trong giây lát.
Thẩm Vọng gõ gõ đầu ngón tay trong không khí, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Nhờ tiểu tiên trưởng trở về giúp ta chuyển lời tới Tạ tiên tôn, nói rằng ta bị thương, không thể thi tiếp, là ta đã làm ông ấy thất vọng.”
“Cái này ngươi không cần lo lắng,” Chu Yến không thay đổi động tác nói: “Nếu như đỉnh chủ Đồng Quang Tông đồng ý, người đó có thể chọn một đệ tử mà không cần tham gia buổi lễ, trực tiếp gia nhập đỉnh phong làm đệ tử. Tạ tiên tôn nói sau khi ngươi khỏi bệnh, ngươi có thể trực tiếp tiến vào đỉnh Trường Thanh. Vừa lúc điều tra chuyện Thẩm phủ, cũng cần sự giúp đỡ của ngươi."
Y dừng một chút rồi lại nói thêm: "Yên tâm đi, đệ tử hại ngươi sẽ phải nhận hình phạt xứng đáng."
Vậy nên ngươi chỉ cần yêu đương cho thật tốt thôi, biết chưa tiểu sư đệ?
Thẩm Vọng im lặng một lát: “Vậy ta là sư đệ của Chu Yến?”
Chu Yến đang bôi thuốc thì dừng lại. Tại sao lại nhắc đến y?
Thẩm Vọng nhạy cảm nhận ra sự dừng lại của y: “Ngươi biết Chu Yến sao?”
Chu Yến ấm áp nói: “Coi như là biết.”
Giống như ta chính là Chu Yến.
Thẩm Vọng vốn luôn âm trầm, lông mày trở nên có chút hứng thú, Thẩm Vọng hơi nghiêng đầu nhìn: “Chu Yến là người như thế nào?”
Chu Yến: "... Sư huynh bế quan hơn hai trăm năm, ta chỉ gặp qua y một lần, cũng không quen biết."
Thẩm Vọng ồ một tiếng: “Hơn hai trăm năm, tương đối kiên nhẫn.”
Chu Yến thầm nghĩ, cám ơn lời khen.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, thuốc đã được bôi xong, Chu Yến đặt bình thuốc bên cạnh giường Thẩm Vọng, đang định rời đi, Thẩm Vọng đã ngăn y lại: “Ngươi tên gì?”
Hắn chưa từng gặp Tạ Trường Thanh, cũng không tin Tạ Trường Thanh vì giận thay hắn mà cho hắn thuốc, cho nên hắn chỉ nghĩ tiểu tiên trưởng này thấy hắn đáng thương, liền kiếm cớ đưa cho hắn hai bình thuốc.
Hắn không muốn nợ ai, cũng chưa bao giờ nhận được nhiều lòng tốt. Từng xu đều phải tính toán rõ ràng.
Chu Yến đút hai tay vào ống tay áo, cười nói: "Không cần đâu."
Chủ yếu là do vội quá, chưa kịp nghĩ ra nên bịa kiểu gì.
Y suy nghĩ một lúc, lại đi đến trước mặt Thẩm Vọng, ném cho hắn một chiếc còi ngọc: “Sau này nếu gặp phiền phức, hãy thổi chiếc còi này, ta sẽ tới. Đừng để mình như vậy nữa.”
Thuốc của y cũng đắt lắm được chưa?
Thẩm Vọng cầm chiếc còi ngọc, nhìn Chu Yến đi ra ngoài.
Hắn chỉ nói hắn không thể tham dự lễ, nhưng hắn thực sự không muốn tham dự. Sự quan tâm nhỏ nhoi của hắn đối với Chu Yến không thể vượt qua sự ghê tởm khi làm đệ tử tiên tu.
Thổ phỉ không bao giờ lọt vào chỗ của tiên nhân.
Nhưng lòng bàn tay hắn xoay chiếc còi ngọc hai vòng, hắn xoa xoa chóp mũi, sau đó dừng lại.
Một mùi hương hoa bồ kết thoang thoảng lan tỏa trên chóp mũi hắn.
Hoa đào tháng ba nở rộ, Chu Yến từ chỗ Thẩm Vọng bước ra, ngước mắt nhìn nhìn. Cách đó không xa có một cây hoa đào đang nở rộ, cánh hoa rơi xuống, y tiến lên tùy tiện giơ tay, bẻ một cành đào không dày cũng không mỏng.
Sau khi cân nhắc, Chu Yến khá hài lòng.
Y cầm cành hoa đào, trước tiên đi đến Hình Pháp Đường.
Trương Mân đang bận rộn ở Hình Pháp Đường về vụ thảm sát Thẩm phủ. Đã nhiều ngày trôi qua, toàn bộ Thẩm phủ đã được lục soát khắp nơi, nhưng vẫn không có chút dấu vết nào.
Trước đại sảnh không có gió, Trương Mân ném cuộn giấy về vụ thảm sát Thẩm phủ sang một bên bàn. Hắn đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức của mình, lúc ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đang bước tới.
Hơi thở của hắn như nghẹn lại.
Lần trước hắn nhìn thấy Chu Yến là trong trận mưa to hiếm thấy ngàn năm có một, nét mặt thanh tú của y bị sương mù bao phủ, mềm mại như liễu trên bờ, lần này bầu trời trong xanh, dung mạo của thiếu niên được chiếu sáng rõ ràng. Dưới ánh mặt trời, lông mày của y vẫn trong trẻo, trời vẫn còn lạnh, nhưng trong tay lại ôm một cành hoa đào còn sót lại những cánh hoa màu đỏ nhạt, ngượng ngùng thò ra khỏi vòng tay của y, nhị hoa khẽ run lên, là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Như thanh kiếm hoa đào treo trên vách đá.
Trương Mân không khỏi nuốt nước bọt.
Chu Yến không để ý tới hành động nhỏ của hắn, mỉm cười chào đón Trương Mân: “Trương sư đệ, lần này ta tới đây muốn hỏi ngươi về chuyện của Thẩm Vọng và đỉnh Thanh Lương. Nếu như ở Đồng Quang Tông có xảy ra đánh nhau, ta nhớ Hình Pháp Đường có ghi lại đúng không?”