Chương 7

Y đi thẳng đến đỉnh Vô Danh nơi các đệ tử tương lai sinh sống.

Chu Yến đi qua đỉnh Vô Danh hai vòng, mấy vạn đệ tử vây quanh, cũng không tìm được Thẩm Vọng. Y giải phóng thần thức, lại tìm kiếm hai lần, mới xác nhận Thẩm Vọng không có ở đỉnh Vô Danh.

Chu Yến đi tìm đỉnh chủ của đỉnh Vô Danh.

Đỉnh chủ của đỉnh Vô Danh, Cao Thượng, đang nằm trên ghế tựa, lật qua danh sách đệ tử trong tay, cả người bận đến mức chân không chạm đất, nhưng trong lòng lại cảm thấy sảng khoái.

Suy cho cùng, toàn bộ buổi lễ chiêu mộ đệ tử sẽ kéo dài trong ba hoặc bốn tháng. Ngươi được chỉ định sống cùng ai và ở đâu sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Nếu ngươi được phân vào ở cùng phòng với một người không giỏi sẽ ảnh hưởng đến thứ hạng của ngươi ở buổi lễ chiêu mộ đệ tử.

Cho nên muốn được phân vào một chỗ tốt thì việc chăm sóc hắn, đỉnh chủ của đỉnh Vô Danh là điều không thể thiếu.

Cao Thượng nằm đếm số linh thạch đã không thể nhét vừa năm vòng chứa, mỗi giọt mồ hôi đổ ra đều tràn ngập niềm vui thu hoạch.

"Mau quạt cho ta!" Hắn lật lại danh sách trong tay, thúc giục tiểu đệ tử bên cạnh quạt cho hắn.

Tiểu đệ tử vội vàng gật đầu, tăng lực trong tay.

"Cao Thượng đỉnh chủ khá thoải mái nhỉ." Một giọng nói ấm áp vang lên, cắt đứt động tác của Cao Thượng.

Cao Thượng ngẩng đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một đoạn ánh sáng màu bạc nằm trên cổ tay trắng nõn, tỏa sáng.

Nhận ra thành viên nào của Đồng Quang Tông đeo một thanh nhuyễn kiếm màu bạc trên cổ tay, Cao Thượng đứng dậy khỏi ghế dài, ngừng quạt, mỉm cười nói: “Đây không phải là Tiểu Chu tiên trưởng sao?”

Chu Yến tuy rằng là thủ tịch, nhưng vẫn là vãn bối, Cao Thượng là chủ của một đỉnh phong, Tiểu Chu tiên trưởng hét lớn như vậy, nhưng sắc mặt lại không hề đỏ, chóp ria mép teo tóp hơi run lên.

Chu Yến cười nói: "Xin chào Cao đỉnh chủ."

"Cao đỉnh chủ cái gì," Cao Thượng vẫy tay, khách khí nói: "Tiểu Chu tiên trưởng tới gặp ta, là có gì muốn dặn dò sao?”

Chưởng môn Huyền Cơ hiện tại chính là cựu thủ tịch Đồng Quang Tông, Đồng Quang Tông luôn đào tạo thủ tịch làm chưởng môn đời tiếp theo, Cao Thượng phụ trách phân bổ nơi ở, biết thân phận của mình.

"Ta tới đây là muốn hỏi đỉnh chủ một chút, Thẩm Vọng hiện tại ở đâu?" Chu Yến không khách khí hỏi thẳng hắn.

Nếu không quan tâm tới Thẩm Vọng trong vài ngày, lỡ đâu hắn chết rồi, vậy nhiệm vụ hệ thống của y còn có thể thực hiện được sao?

Nghe được tên Thẩm Vọng, nụ cười của Cao Thượng cứng đờ, một lúc sau mới thở dài: “Hắn hiện tại đang nằm ở Dược Phong, ta đoán hắn sẽ không qua khỏi đâu.”

Chu Yến hít một hơi: "Tại sao không qua khỏi?"

Cao Thượng khó xử lau mồ hôi trên trán, ngập ngừng nói: “Trong lễ chiêu mộ đệ tử, hắn quá liều lĩnh, không biết là vòng thi nào, lại đánh gãy chân một đệ tử đối diện. Đệ tử kia nhịn không được, vừa vặn có chút gia thế, cho nên mới tìm mấy đệ tử nội môn…”

Sau đó hắn ngừng nói, nhưng cả hai đều hiểu ý.

"Tiểu Chu tiên trưởng, ngươi đừng tức giận." Nhìn thấy Chu Yến lạnh lùng, Cao Thượng do dự, dùng lời nói thuyết phục, "Đệ tử bị Thẩm Vọng đánh gãy chân có liên quan đến đỉnh Thanh Lương. Mấy người hắn tìm đều là đệ tử thân truyền của Triệu tiên tôn, hắn là tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất ở đỉnh Thanh Lương. Tiểu sư đệ này được chiều chuộng, chắc chắn là bị người khác xúi giục, mới hành động bốc đồng. Theo lý mà nói, Thẩm Vọng cũng không phải là đệ tử của Đồng Quang Tông chúng ta, Tiểu Chu tiên trưởng thật sự đừng giận hắn.”

Những gì Cao Thượng nói đều là chân thành, Chu Yến là thủ tịch, không ngoài dự đoán sẽ là chưởng môn đời tiếp theo. Y thực sự không nên xúc phạm đến đỉnh chủ của một đỉnh chỉ để bảo vệ Thẩm Vọng, Triệu tiên tôn trước giờ hay bao che, đặc biệt là đồ đệ bảo bối của ông.

Chu Yến không đáp lại, mà chỉ mỉm cười với hắn: "Đa tạ đỉnh chủ đã thông báo cho ta. Đệ tử đi trước."

“Không có gì,” Cao Thượng cũng cố gắng thuyết phục y, “Nhà Thẩm Vọng chỉ còn lại mỗi mình hắn, không đáng để Tiểu Chu tiên trưởng phải gánh phiền phức. Nếu hắn không còn, đó là số phận của hắn…”

"Cao đỉnh chủ," Cao Thượng chưa kịp nói xong đã bị Chu Yến cắt ngang, y ôn nhu nói: "Sư tôn của ta chịu trách nhiệm về vụ thảm sát Thẩm gia. Chính ta đã thêm Thẩm Vọng vào danh sách đệ tử với tư cách là đồ đệ tương lai của sư tôn ta, hắn là sư đệ tương lai của ta, đỉnh Trường Thanh và đỉnh Vô Cực không tin vào số phận này.”

Cao Thượng ngừng nói.

Chu Yến cau mày rời đi.

Y tìm thấy Thẩm Vọng trong một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi Dược Phong.

Hắn nằm trên một chiếc giường gỗ hẹp, phần thân trên không có quần áo, cơ bắp rắn chắc trên lưng phủ đầy máu thịt. Ánh nắng chiếu lên tấm lưng mịn màng của hắn, giống như một mảng cồn cát đỏ nhấp nhô.

Hắn đắc tội đồ đệ yêu quý của một đỉnh chủ, Dược Phong cũng không quan tâm nhiều đến việc đối xử với hắn, tùy tiện thu dọn một căn phòng cho hắn, để hắn nằm trong linh viện dành cho linh thú dưới chân núi, chỉ ném cho một lọ linh dược.

Cho nên Thẩm Vọng đang nhìn chằm chằm vào một con linh kê.

Hắn dang một bàn tay trống rỗng ra đặt dưới mỏ con gà trống, con gà trống nghiêng đầu, sau đó duỗi mỏ ra mổ vào lòng bàn tay hắn.

Không có gì cả.

Con gà chớp mắt không tin nổi, mổ mạnh vào tay rồi vỗ cánh bay đi.

Thẩm Vọng cười lạnh nói: “Gà ngu ngốc.”

Bây giờ ngay cả chính mình cũng không thể tự bảo vệ, còn có thể cho nó cái gì nữa?

Chu Yến dùng thuật hoá thân, ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vẫn có thể cư xử như một tên khốn, cách cái chết còn xa lắm.

Y nhấc chân định đẩy cửa vào, nhưng khi tay chạm vào cánh cửa gỗ thì dừng lại.

Y gần như quên mất mình là một nhân vật phản diện.

Đứng bên ngoài một lúc, Chu Yến cúi đầu nhéo nhéo mặt. Lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt biến thành khuôn mặt bình thường nhất của người qua đường.

Sau đó y thay đổi một bộ đồng phục đệ tử bình thường nhất, từ trong kho lấy ra hai hộp tiên dược, sau đó Chu Yến mới mở cửa đi vào.

Lúc y cửa mở, Thẩm Vọng đang nằm bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một đệ tử cao gầy đi vào phòng.

Y cúi đầu, Thẩm Vọng không thấy rõ vẻ mặt của y, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay thon dài đang cầm thuốc.