Ánh nắng chiếu vào người hắn, tạo cho hắn một tầng tiên khí.
Hệ thống lúc này xuất hiện, thanh âm nhẹ nhàng êm ái: [Đây là Tạ Trường Thanh, ngươi nhất định phải làm cho hắn cùng Thẩm Vọng ở bên nhau, mới có thể sống sót.]
Chu Yến trầm giọng hừ một tiếng.
Y nhẹ nhàng đi đến phía sau Tạ Trường Thanh, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tạ Trường Thanh nói: “Về rồi à?”
Chu Yến vừa mới tạo ấn tượng tốt với Thẩm Vọng, mặc dù là ấn tượng tốt, nhưng Tạ Trường Thanh chưa từng làm những việc đó, đột nhiên nghe hắn nói chuyện, Chu Yến vô cớ cảm thấy áy náy, đi về phía đối diện Tạ Trường Thanh, thấp giọng nói: "Đệ tử bế quan đã lâu, hôm nay xuất quan liền đến gặp sư tôn."
Sau đó y nhìn thấy Tạ Trường Thanh đứng thẳng, chắp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn y, Chu Yến càng cảm thấy áy náy, vì thế dũng cảm nói: "Sư tôn, thực ra ta vừa mới đi Thẩm phủ trước. Ta đã tìm được một chàng trai có tư chất tu đạo. Sư tôn có muốn gặp hắn không?”
Đã đến lúc tên Thẩm Vọng xuất hiện trước mặt Tạ Trường Thanh.
Chu Yến trong lòng vui vẻ lên.
Tạ Trường Thanh lạnh lùng nhướng mày, đi xuyên qua bóng hoa, dẫn Chu Yến vào trong phòng trúc, sau khi ngồi xuống, Tạ Trường Thanh nheo mắt hỏi: “Tên là gì?”
"Thẩm Vọng."
Một lúc sau, Tạ Trường Thanh mới nói: “Nhất định là hắn sao?”
Chu Yến thấy sư phụ cười, thuyết phục: "Sư tôn, cuộc sống hắn rất đáng thương, gia tộc bị tàn sát, hắn hoàn toàn bất lực, nhưng thiên phú lại cực cao. Chẳng phải người chịu trách nhiệm về vụ tàn sát Thẩm phủ lần này sao? Vậy sau khi buổi lễ chiêu mộ đệ tử kết thúc, hãy đưa hắn đến đỉnh Trường Thanh, coi như nhặt được một đệ tử thiên phú cao.”
“Được rồi,” Tạ Trường Thanh nghe lời y nói mà thấy buồn cười, trên mặt lộ ra nụ cười: “Vừa vặn ngươi xuất quan, hơn nữa ngươi còn có một sư đệ gần đây tu vi có chút vấn đề, chuyện Thẩm phủ ta cũng khó lòng để ý, nếu ngươi có thể điều tra vụ thảm sát Thẩm phủ rõ ràng, Thẩm Vọng cũng đạt được thành tích tốt trong lễ chiêu mộ đệ tử, ta thu hắn làm đệ tử cũng không phải không được."
Thấy sư phụ động lòng nguyện ý nhận Thẩm Vọng làm đồ đệ, Chu Yến đương nhiên làm bất cứ điều gì, liền nhanh chóng đồng ý: “Cảm tạ sư tôn, chuyện của Thẩm phủ ta tất nhiên sẽ lo liệu.”
"Thẩm Vọng là người duy nhất còn sống sót của Thẩm gia, buổi lễ chiêu mộ đệ tử kéo dài rất lâu, ngươi cũng có thể mang theo hắn đi điều tra chuyện này," Tạ Trường Thanh thấp giọng nói, "Ta sẽ để Chấp Pháp Đường hợp tác với hai ngươi. Nếu có gì khó khăn, có thể đến tìm ta.”
Chu Yến đáp vâng.
Tạ Trường Thanh tựa hồ có chút mệt mỏi, lông mày lộ ra vẻ uể oải, hất cằm về phía Chu Yến: “Được rồi, ngươi vừa mới xuất quan, đi giải quyết việc của mình đi, có chuyện gì thì quay lại tìm ta. "
Chu Yến cứ thế từ trên đỉnh Trường Thanh đi xuống.
Y thực sự không biết mình sẽ làm gì. Y không có ký ức về nguyên thân của mình. Y chỉ biết vì hắn là thủ tịch Đồng Quang Tông, nên có một đỉnh Vô Cực riêng để hắn sống. Y không nhớ được điều gì khác, ngoài việc duy trì tính cách phản diện kiêu ngạo trước mặt Thẩm Vọng, lý do lớn hơn là Thẩm Vọng không biết y từng là người như thế nào.
Hiện tại khi y đi vào Đồng Quang Tông, mỗi lần gặp phải ai đó, y đều sợ họ sẽ phát hiện ra y không phải Chu Yến ban đầu.
Chu Yến cứ rúc vào trong đỉnh Vô Cực, không gặp ai, ẩn nấp cho đến khi buổi lễ chiêu mộ đệ tử bắt đầu.
Lễ chiêu mộ đệ tử được tổ chức cứ năm mươi năm một lần. Ngày nay nhân đạo linh khí điêu linh, thu đệ tử thiên phú vào tông môn, là chuyện lớn có một không hai của Đồng Quang Tông.
Vì vậy, buổi lễ chiêu mộ đệ tử đã được tổ chức vô cùng hoành tráng.
Chu Yến đã đến đỉnh Trường Thanh rất nhiều lần, muốn mời Tạ Trường Thanh tham gia buổi lễ, nhưng đệ tử mới mà Tạ Trường Thanh nhận có một số vấn đề trong việc tu luyện, nên ông nhất quyết không tham gia buổi lễ chiêu mộ đệ tử.
Chu Yến chỉ có thể một mình đi dự lễ.
Chuông thanh đánh chín chín tám mốt lần, có hạc kêu trăm tiếng, chưởng môn Huyền Cơ đứng trên đài cao, dùng linh lực tắm rửa cho đám đông, lễ chiêu mộ đệ tử của Đồng Quang Tông, diễn ra năm mươi năm một lần, đã chính thức bắt đầu.
Bước đầu tiên trong buổi lễ là rút thăm để quyết định đối thủ. Sau nhiều vòng bốc thăm, những người không đủ tiêu chuẩn sẽ ở lại làm đệ tử ngoại môn, còn những đệ tử còn lại sẽ tranh tài để vào nội môn.
Những người tham gia buổi lễ chiêu mộ đệ tử của Đồng Quang Tông phần lớn là những đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, Thẩm Vọng lúc này mới hơn mười lăm tuổi, không có gì nổi bật giữa đám đông, Chu Yến cau mày nhìn hắn xếp hàng, quỷ củ nhận lấy lá thăm.
Khá an phận.
Chu Yến thấy hắn đã rút thăm, không muốn ở lại lâu nữa nên quay người trở về đỉnh Vô Cực. Y là thủ tịch của Đồng Quang Tông, không bị hạn chế, y ẩn thân hình, rất ít người có thể phát hiện.
Tận dụng thời gian này, Chu Yến đi khắp toàn bộ Đồng Quang Tông, tìm được vài địa điểm đẹp đẽ, để sau này làm chỗ hẹn hò cho Tạ Trường Thanh và Thẩm Vọng.
Y vẫn luôn kiên nhẫn.
Đây là một ngày ấm áp đầy gió, Chu Yến sử dụng linh lực để biến hình, chạy đến một đỉnh núi vô danh. Đúng là ngày xuân đẹp trời, hoa mọc hoang cao tới đầu người, trải rộng khắp đỉnh núi. Chu Yến rất hài lòng với nơi này, có thể hình dung ra cảnh tượng Tạ Trường Thanh và Thẩm Vọng đang nói chuyện với nhau ở đây.
Y đi vòng quanh núi hoa, đang định xuống núi, lại gặp phải hai đệ tử một nam một nữ đang nắm tay sờ đầu, rõ ràng là đang hẹn hò.
Chu Yến đột nhiên xông vào cảnh yêu đương của ai đó, tuy mặt dày, nhưng y cũng ngại, đang định lặng lẽ rời đi thì nghe thấy nam đệ tử nói gì đó với nữ đệ tử.
Nghe được những lời này, Chu Yến sững sờ tại chỗ.
Nam đệ tử lảm nhảm nói với nữ đệ tử: “Yên tâm đi, tiểu sư đệ của chúng ta tuy rằng không biết gì, suýt chút nữa đã gϊếŧ chết tên Thẩm Vọng kia, nhưng ta dù sao cũng là người của đỉnh Thanh Lương, không thể ngồi yên, hơn nữa hắn chỉ là một đệ tử không có gia thế, cho nên ta không nghĩ sẽ xảy ra chuyện lớn gì..."
Chu Yến không có tâm tình nghe những lời tiếp theo, trong đầu y chỉ nghĩ tới câu "Suýt gϊếŧ chết Thẩm Vọng", y kinh hãi, làm pháp quyết chạy xuống núi.