Chu Yến cầm chiếc ô nhỏ màu xanh lá cây, cười đầy ẩn ý: "Chuyện dài lắm. Sư đệ còn chưa có đạo lữ. Chỉ khi ngươi tìm được người mình thích thì mới biết được khúc mắc trong đó."
Trương Mân không hiểu ý nghĩa của câu này, nhưng khi nghe thấy từ đạo lữ, mặt hắn đỏ bừng.
Chu Yến sau khi biểu diễn tâm tình rất tốt, đang muốn rời đi, lại bị Trương Mân khuôn mặt hồng hồng ngăn cản. Nam nhân cao lớn chỉ vào chiếc ô của Chu Yến: “Sư huynh, thật ra ngươi có thể làm một pháp quyết chống mưa, để không bị mắc mưa.”
Khác với người thường, những người tu đạo bọn họ làm pháp quyết quả thực có thể thoải mái hơn rất nhiều, Chu Yến cầm ô khi trời mưa, quả là hiếm có, như một con mèo thích bơi lội.
Chu Yến còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận tu sĩ của mình, vì thế nắm chặt chiếc ô trong tay, cười nói: “Ta quen cầm ô hơn, nên cứ cầm thôi.”
Cứ thế, cầm chiếc ô tre màu xanh lá cây, Chu Yến run rẩy đi qua nửa thị trấn, dừng lại trước một khoảng sân nhỏ đổ nát nằm sâu trong một con hẻm.
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, Chu Yến đẩy cánh cửa gỗ bị thiếu một nửa, cúi người đi qua cổng vòm thấp tiến vào trong sân nhỏ.
Sân nhỏ tuy vuông vắn nhưng rộng rãi. Trong trí nhớ của Chu Yến, Thẩm Vọng đang chịu khổ trong khoảng sân này.
Nhưng khi ngước mắt lên, y nhìn thấy một chiếc ủng giẫm lên cổ một người.
Chủ nhân của đôi ủng đang ngồi dưới mái hiên, chỉ duỗi một chân đi ủng đen ra để giẫm lên cổ ai đó. Mưa càng ngày càng nặng hạt, tạo thành những vũng nước nhỏ trong sân. Người bị giẫm phải nằm trên mặt đất, kêu la.
Đôi ủng đen không thương tiếc đẩy hắn xuống đất, tiếng kêu của hắn hòa lẫn với tiếng mưa, người đó đau đớn kêu lên: "Ta không dám nữa! Ta không dám nữa! Cứu ta với! Cứu với!"
Nghe được tiếng kêu cứu của hắn, đôi chân mang ủng lại khẽ cử động, mặt nam nhân càng lún sâu xuống đất một chút, ngay cả tiếng kêu cũng trở nên trầm hơn.
Nước mưa từ mái hiên rơi xuống, tạo thành một màn nước nhỏ, Chu Yến đứng phía sau màn nước, nhẹ nhàng giương ô lên, có thể nhìn rõ mặt hắn.
Chàng trai trẻ tuy rằng đã đặt một chân lên cổ người ta, nhưng trông rất thoải mái, ngay cả đôi lông mày đẹp đẽ và sắc sảo cũng dịu đi một chút. Nhưng vẻ hung dữ trong mắt dường như đã nhận ra trong sân có người, bèn nhướng mi, liếc nhìn Chu Yến.
Da của Chu Yến đột nhiên căng lên, như thể cổ họng của y đang bị một con sói hung ác bóp cổ.
Nhưng loại cảm giác này chỉ thoáng qua mà thôi, thiếu niên chỉ nhẹ nhàng liếc y một cái, sau đó lại rũ mắt xuống, lại nhìn chằm chằm vào người mình giẫm phải, xem ra người này quan trọng hơn Chu Yến rất nhiều.
Chu Yến trong nháy mắt xác định người này chính là Thẩm Vọng.
Y ngạc nhiên nhướng mày.
Trong nguyên tác, lần đầu Tạ Trường Thanh gặp Thẩm Vọng là khi hắn đang bị một nhóm người đánh đập, cố cướp chiếc bánh hấp cuối cùng của hắn. Hắn là một bông hoa nhỏ màu trắng đung đưa trong gió, rất đáng thương.
Nhưng Thẩm Vọng hiện tại nào phải là bông hoa nhỏ, hắn rõ ràng là loại ác bá chuyên đi ức hϊếp, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống núi cướp bóc.
Chu Yến xắn tay áo rộng, cầm ô đi về phía Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng chú ý tới sự xuất hiện của y, nhưng không có chút phản ứng nào, hắn chưa bao giờ để ý tới ai, hắn gõ nhẹ đầu ngón tay lên đầu gối, mỉm cười ôn hòa với người nằm trên mặt đất, nhưng lời nói lại thật đáng sợ: “Một nén hương, một cánh tay.”
Nam nhân trên mặt đất chỉ có một con mắt lộ ra ngoài, bị mưa làm ướt, hắn cố gắng đẩy Thẩm Vọng ra nhưng lại không thể lay chuyển được, chỉ có thể khóc: "Không...Không còn nữa..."
Ngay lúc hắn đang run rẩy cầu xin sự thương xót, cơn mưa chợt biến mất, nam nhân nheo mắt nhìn lên, nhìn thấy một chiếc ô màu xanh, một chiếc hàm dưới cong hoàn hảo, một chiếc ô thò ra từ dưới ống tay áo rộng của cổ tay trắng nõn.
Chu Yến cầm ô đi đến bên cạnh nam nhân, xuyên qua màn mưa nhìn Thẩm Vọng.
Có người làm gián đoạn công việc của hắn, sự chú ý của Thẩm Vọng bị chuyển hướng khỏi người trên mặt đất, bởi vì hắn đang ngồi, Chu Yến đang đứng, thứ đầu tiên Thẩm Vọng nhìn thấy không phải khuôn mặt của Chu Yến, mà là vòng eo của y.
Thanh niên mặc một chiếc áo choàng gấm màu trắng như trăng, tay áo rộng, viền áo được dệt dày đặc bằng những sợi bạc sẫm có thêu hình lông hạc, rất sang trọng.
Thẩm Vọng ở với người cha kinh tởm của mình, chưa bao giờ nhìn thấy chất liệu tốt như vậy.
Ngoại trừ hoa văn màu bạc trên viền quần áo, trên người y không có vật trang trí nào khác, chỉ có một chiếc lệnh bài ngọc bích màu xanh nhạt được buộc lỏng lẻo quanh eo thon.
Lúc này, trời đang mưa to, trút xuống bức tường trắng xám và gạch đen. Mọi thứ đều buồn tẻ ẩm ướt, giống như một giọt nước rơi vào bức tranh mực đen trắng, chợt xuyên qua nền ảm đạm.
Trên lệnh bài ngọc có hai chữ viết bằng chữ thảo mạnh mẽ: Chu Yến.
Thẩm Vọng ánh mắt khẽ động, ngẩng đầu dọc theo ngọc phù, nhìn thấy đôi mày thanh tú như ngọc của Chu Yến, mí mắt của chàng trai mỏng hơn, hơi cụp xuống, khóe mắt vẽ ra một đường cong mềm mại bồng bềnh.
Sạch sẽ đến mức trông không giống như xuất hiện ở cái sân đổ nát đầy bùn này.
Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời dường như có một cái lỗ, chiếc ô tre xanh hơi đung đưa trong cổ tay Chu Yến, một người ngẩng đầu lên, một người cúi đầu nói: “Ta là thủ tịch Đồng Quang Tông, Chu Yến.”
Thẩm Vọng không để ý đến lời nói của y, nhưng nam nhân bị dẫm lên đã đứng dậy, bàn tay đẩy giày của Thẩm Vọng đã thay đổi mục tiêu, nắm lấy vạt áo của Chu Yến: “Tiên trưởng…Tiên trưởng, giúp ta. Giúp ta với!”
Nghe được tiếng kêu cứu, Thẩm Vọng lại giẫm lên cổ người đó, khiến gã càng kêu lên đau đớn, hắn nhìn Chu Yến, hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Ra ngoài.”
Rất rõ ràng, không chào đón y.
Đương nhiên Chu Yến sẽ không chỉ vì lời nói của hắn mà rời đi, y cúi người xuống, chiếc ô tre xanh trên đầu đã bị cắt đứt bởi màn mưa, hai người bèn có thể nhìn rõ nhau.