Chương 2

Nghe được mấy chữ "Lễ chiêu mộ đệ tử", trong lòng Chu Yến vang lên hồi chuông cảnh báo: "Lễ chiêu mộ đệ tử khi nào sẽ bắt đầu?"

"Mọi việc đã sẵn sàng, ba bốn ngày nữa sẽ bắt đầu," Đệ tử mặt bánh bao nhiệt tình giới thiệu, "Đáng lẽ ngày mai sẽ bắt đầu, nhưng hôm qua Thẩm gia dưới chân núi bị tàn sát không rõ nguyên nhân, các sư huynh sư đệ ở Hình Pháp Đường đã đến điều tra, sự việc quan trọng, nên buổi lễ phải hoãn lại vài ngày."

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Chu Yến lại bắt đầu run rẩy.

Lễ chiêu mộ đệ tử là lần đầu tiên Thẩm Vọng và Tạ Trường Thanh gặp nhau.

Khi đó Thẩm gia vừa bị tàn sát, Thẩm Vọng là huyết thống duy nhất còn lại của Thẩm gia, còn Tạ Trường Thanh đứng đầu Hình Pháp Đường của Đồng Quang Tông, đã nhìn thấy Thẩm Vọng trong thời gian cử hành đại điển.

Thẩm Vọng nhất kiến chung tình, từ đó vẫn luôn giữ kín trong lòng.

Và bởi vì Tạ Trường Thanh liên tục từ chối, nên Thẩm Vọng hắc hoá, bắt đầu giở trò giam cầm sư tôn, Tạ Trường Thanh bỏ trốn, nhưng cuối cùng cả hai mọc cánh khó thoát.

Răng của Chu Yến trở nên đau nhức khi nhớ lại những âm mưu đó.

Sau khi Thẩm Vọng gặp Tạ Trường Thanh, vì biết mình không xứng với Tạ Trường Thanh, bèn mai phục làm đệ tử ngoại môn của Đồng Quang Tông, tu luyện hơn hai mươi năm, mãi đến khi tu luyện cường đại mới tiến vào đỉnh Trường Thanh bái Tạ Trường Thanh làm sư.

Chu Yến quyết định vì chính mình chạy trốn càng sớm càng tốt, rút ngắn thời gian cốt truyện.

Đây không phải chỉ là một buổi lễ hoành tráng để thu nhận đệ tử, ngươi làm sư tôn ta làm đệ tử, nên bắt đầu rồi.

Mặc dù đồng ý làm nhân vật phản diện của hệ thống, nhưng y là người quyết định việc liệu mình có trở thành nhân vật phản diện hay không, có tuân theo diễn biến của cốt truyện gốc hay không.

Dù sao cuối cùng hai bọn họ cũng ở bên nhau là được.

Nhân vật phản diện, nhưng không hoàn toàn là nhân vật phản diện. Đây chính là lộ trình phát triển mà Chu Yến đã đặt ra cho mình.

Nghĩ đến đây, Chu Yến mỉm cười cảm ơn đệ tử đang đợi mình: "Xin lỗi đã làm phiền các ngươi, ta đi Thẩm phủ nhìn xem một chút."

Y mi mục thanh tú, nhưng nụ cười lại có chút ngây thơ trẻ trung, như tia nắng trên ngọn cây tháng ba.

Chu Yến vừa rời đi, trong bốn người đang chờ có người hỏi đệ tử mắt một mí: "Vương sư huynh, tại sao Chu sư huynh vừa ra ngoài lại phải đến Thẩm phủ?"

Đệ tử mắt một mí nén cười: “Huynh ấy đi đâu, ngươi có thể hỏi được sao?”

Người đệ tử im lặng.

Đệ tử mắt một mí vuốt thẳng ống tay áo bị gió làm nhăn nheo, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”

Thủ tịch Đồng Quang Tông đi đâu không phải là chuyện mà những đệ tử như bọn họ có thể hỏi, hay xứng đáng hỏi.

Đồng Quang Tông tọa lạc ở phía nam, quanh năm sương mù, trời nhiều mây, vừa mới xuống núi, mưa lớn đã bắt đầu trút xuống. Chu Yến lấy ra chiếc ô tre xanh tiến lên, đặt chân lên con đường đá xanh của thị trấn nhỏ dưới chân núi.

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Những con phố chật hẹp của thị trấn chật kín người đi bộ trú mưa. Ngoài ra còn có trẻ con đang chơi đùa dưới nước, tiếng cười vang khắp cả con hẻm.

Không biết tại sao, y mới đọc được tiểu thuyết có tên "Sư tôn không muốn yêu" này một lần, cốt truyện đã in sâu vào trí nhớ, trí nhớ của Chu Yến chưa bao giờ tốt đến thế, nhưng tất cả các chi tiết trong tiểu thuyết này đều in sâu vào tâm trí y, cho dù bảy tám năm qua đi, y cũng có thể đọc thuộc lòng.

Vậy là y đã thành công tìm được Thẩm Phủ.

Trương Mân, đội trưởng tiểu đội Hình Pháp Đường chịu trách nhiệm về vụ thảm sát Thẩm phủ, lúc đầu nhìn thấy y đã rất kinh ngạc, sau khi phản ứng được, liền hưng phấn kéo y đi xem thi thể.

Chu Yến bị hắn kéo đi, ngơ ngác nhìn hàng trăm thi thể.

Trương Mân có khuôn mặt chữ quốc, trông như vừa có trung có hiếu. Hắn gãi đầu bối rối nói: “Sư huynh nhìn xem, những người tàn sát Thẩm phủ hoặc là vì bảo bối hoặc là để báo thù, nhưng tất cả người trong Thẩm phủ đều chết cả, mọi người đều chết mà không chảy một giọt máu nào, có thể thấy chưa kịp đau đớn đã chết rồi, còn nếu vì lợi ích, Thẩm phủ cũng không mất một cây kim.”

Chu Yến quỳ xuống nhìn thi thể nằm dưới chân mình, là một nam nhân trung niên, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, mặc đồ lụa, khuôn mặt đầy vẻ giàu có. Chu Yến dùng tay nhéo cổ tay vốn đã đầy vết xác chết, không hề cảm nhận được một chút khí tức nào bị linh lực tấn công.

Nhìn thì có vẻ như đang ngủ say, nhưng thực ra ông ta đã không còn sức sống.

“Đây là Thẩm lão gia, chủ nhân của Thẩm phủ,” Trương Mân từ bên cạnh giải thích, “Ông ấy là người chết đầu tiên, nhưng đã chết cách đây bốn năm ngày, trong phủ cũng không có người chú ý tới, thật lạ lùng.”

Sau khi đứng dậy, Chu Yến nhìn thi thể dưới chân mình, trầm ngâm, cố nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác.

Không biết tại sao, đầu óc y có thể nhớ rõ ràng những điều không nên nhớ, nhưng hiện tại lại không nhớ được những điều nên nhớ. Y nghĩ rất lâu, nhưng lại không nhớ ra chân tướng về vụ thảm sát Thẩm gia trong truyện gốc.

Trương Mân cau mày: “Nếu chúng ta có thể tìm thấy đứa con trai còn sống của Thẩm lão gia, có lẽ có thể tìm ra được điều gì đó.”

Nghe được lời nói của hắn, Chu Yến hơi nghiêng đầu.

Thấy y có hứng thú, Trương Mân nói: "Hắn là con trai của Thẩm lão gia. Bởi vì khi sinh ra đã có điềm xấu, tà khí quá nặng, Thẩm lão gia ném hắn vào một ngôi làng tồi tàn ở ngoại ô, chưa từng chăm sóc, nên hắn mới thoát khỏi thảm họa ở Thẩm phủ."

Nói xong, Chu Yến vỗ vỗ vai hắn, đẹp trai nhướng mày: "Ta đi tìm Thẩm Vọng cho ngươi, giúp ta một việc được không?”

Trương Mân cũng bị nụ cười của y lây nhiễm, lông mày cau lại thả lỏng: “Nếu sư huynh có thể tìm được Thẩm Vọng, ta sẽ làm bất cứ điều gì sư huynh nói.”

“Không khó.” Chu Yến giơ chiếc ô nhỏ màu xanh lên, giơ tay vén một lọn tóc ướt đẫm nước mưa ra sau tai, “Trong danh sách những người đến Đồng Quang Tông tham gia lễ chiêu mộ đệ tử, giúp ta viết tên Thẩm Vọng.”

Y có mái tóc trắng, mái tóc ướt bết vào thái dương, lúc dùng đầu ngón tay trắng nõn nhặt lên, đẹp đến nao lòng. Trương Mân vô tình nhìn thấy hành động này của y, đột nhiên cảm thấy mình vừa rồi nói hơi nhiều, cổ họng khô khan.

"Nhân tiện," Chu Yến không chú ý đến hắn, nghiêm túc nói thêm, "Còn về ý nguyện, nhờ ngươi điền vào đỉnh Trường Thanh của sư tôn ta. Làm phiền Trương sư đệ."

Trương Mân nuốt nước miếng, hỏi: “Thêm tên y vào danh sách cũng được, nhưng tại sao lại điền vào đỉnh Trường Thanh?”

Chu Yến ngước mắt lên, nhìn thấy Trương Mân nghiêm túc nhìn mình, như là thành tâm xin lời khuyên của sư huynh.