Chương 12

Chu Yến: "..."

Đồ chó.

Chu Yến thấy sắc trời tối dần, liền đem hai thứ này thu vào trong nhẫn trữ vật: "Hôm nay chỉ vậy thôi, chúng ta về."

Thẩm Vọng cũng đứng lên nói: “Sư huynh chờ ta.”

Hắn quay người bước vào sân, chạy ra sân sau, một lúc sau hắn chạy nhanh trở lại, hơi thở nặng nề nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười: “Ta xong rồi, đi thôi.”

Chu Yến liếc hắn hai cái, mặc dù có chút bối rối, nhưng y cũng không hỏi gì, hai người cùng nhau rời khỏi Thẩm phủ.

Sau khi trở về đỉnh Vô Cực, Chu Yến nóng lòng muốn trở về phòng, vừa vào phòng liền ném mình lên giường, lăn lộn hai cái, đột nhiên trở nên bất động như một xác chết.

Điều tra chuyện Thẩm phủ không mệt, đối phó với Thẩm Vọng mới mệt.

Để duy trì tính cách của nhân vật phản diện, cộng thêm Thẩm Vọng không thể đối phó với y, đúng là bước nào cũng vấp ngã.

Chu Yến vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, hơi nhắm mắt lại, giả vờ là cây nấm mọc trên giường, không cần lo lắng gì cả, chỉ chờ có người hái, xong cho vào nồi.

Ai lại vô lương tâm đến mức bắt một cây nấm phải làm việc chứ?

Sau đó, eo Chu Yến rung lên, y mò mẫm lấy ra một thứ gì đó từ thắt lưng.

Là một chiếc còi ngọc, hơi rung lên. Rõ ràng có người ở phía đối diện đang thổi, hy vọng Chu Yến có thể đi qua.

Chu Yến nhìn còi ngọc đang run rẩy, mắt trợn to, không thể tin được.

Tên Thẩm Vọng đáng chết này, bộ hắn là cỗ máy vĩnh viễn không cần nghỉ ngơi sao? !

Trăng thưa, đêm nay ánh trăng của Đồng Quang Tông dường như đặc biệt hào phóng, rực rỡ chiếu sáng vạn vật.

Cũng soi sáng Chu Yến rõ ràng.

Thẩm Vọng ngồi trên một cành cây rậm rạp trong sân, một chân co lên, chân còn lại buông thõng trong không trung, hơi cúi đầu, lông mi nhu mì rũ xuống, ngay cả lông mày sắc bén cũng dịu lại dưới ánh trăng.

Hắn đang cầm thứ gì đó trong tay, chơi đùa với nó.

Nghe thấy tiếng bước chân trong sân, Thẩm Vọng ngước mắt lên, nhìn thấy đệ tử trẻ tuổi da trắng dưới ánh trăng đang đi tới.

Hắn mỉm cười, dùng tay đỡ cành cây, rồi nhẹ nhàng rơi từ cành cây cao vài thước xuống đất.

Chu Yến sửng sốt.

“Không sao đâu,” Thẩm Vọng ngồi xuống chiếc bàn đá nhỏ trong sân. Hắn vỗ nhẹ vào chiếc ghế đá trống bên cạnh, “Lại đây ngồi đi.”

Chu Yến ngồi ở bên cạnh hắn, lần đó sau khi cho hắn uống thuốc, Thẩm Vọng mấy ngày đều thổi còi gặp y mấy lần, lấy thân phận này mà nói, cũng không còn xa lạ nữa, y ngơ ngác nói: “Tối ngươi không ngủ à?”

Thẩm Vọng nghiêng đầu, đưa tay đưa cho y một vật gì đó, thản nhiên nói: “Của ngươi này.”

Chu Yến nhìn thoáng qua, chỉ thấy một tấm ngọc trắng nằm trong lòng bàn tay mình.

Ngọc rất tốt, phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh trăng. Trên tấm ngọc có khắc hai chữ - Yến Khê.

Đó là cái tên mà Chu Yến tùy tiện chọn cho thân phận này.

Bản thân Thẩm Vọng từ nhỏ đã không có ai dạy dỗ, hắn chỉ học được cách trở thành một tên thổ phỉ, hắn có một trái tim kiên cường đấu tranh và hai bàn tay đẫm máu, bảo hắn viết chữ chi bằng gϊếŧ luôn hắn, cho nên hai chữ Yến Khê này xấu đến không nỡ nhìn.

Nhưng có xấu cũng không thể giấu được nghiêm túc của hắn, sau khi nhìn nó một lúc lâu, y cũng thấy thuận mắt.

Chu Yến nhìn tấm ngọc trắng, chớp mắt, trong lúc nhất thời lại không dám đưa tay ra nhận.

Nhìn thấy y cứng người tại chỗ, Thẩm Vọng trực tiếp nắm lấy tay y, đặt ngọc bài vào tay y: “Hôm nay ta đến Thẩm phủ một chuyến.”

“Ngươi mang thuốc cho ta,” Hắn nói, “Ta không có gì tốt cho ngươi, trước đây ta có được tấm ngọc này, ta thấy ngươi ngay cả một tấm ngọc khắc tên cũng không có, cho nên ta tặng cho ngươi."

Hắn nói chuyện hồi lâu, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Yến vẫn ngồi đó ngơ ngác, hắn chặc lưỡi, lấy ngọc bài từ trong tay ra, nói: "Đứng lên đi.”

Chu Yến theo bản năng đứng dậy.

Khi định thần lại, y nhìn thấy Thẩm Vọng vươn tay ra ôm lấy eo mình, vòng dây đai giữ ngọc bài quanh eo rồi buộc lại.

Vòng eo của y mỏng hơn so với nam nhân bình thường, lúc mặc quần áo thì không thể nhìn thấy được, nhưng khi vòng tay như thế này, thì có thể cảm nhận được rõ ràng.

Cho nên Thẩm Vọng không cần đứng dậy, hắn chỉ hơi nghiêng người về phía trước, dễ dàng buộc chiếc ngọc bài vào eo.

"Xong rồi," Hắn điều chỉnh ngọc bài, "Hiện tại ngươi cũng có ngọc bài."

Chu Yến nghe vậy, cúi đầu nghịch nghịch tấm ngọc bội buộc ở thắt lưng, nhỏ giọng nói: "Cám ơn."

Mặc dù đó chỉ là thân phận mà y tùy tiện bịa ra, nhưng trước sự nghiêm túc như vậy, cũng không thể không cảm động.

Sau khi tặng ngọc bài, Thẩm Vọng tựa hồ rất vui vẻ, nghe được Chu Yến cảm ơn mình, khóe miệng cong lên một chút: "Không còn gì nữa, ngươi về đi.”

Hắn mất công gọi Chu Yến đến đây, chỉ vì muốn tặng cho y một tấm ngọc do chính tay mình chạm khắc.

Chu Yến đeo ngọc bài, tức giận đã hoàn toàn biến mất, trong giọng nói mang theo ý cười: "Vậy ta về trước, ngủ ngon."

Sau khi chúc ngủ ngon, y sợ Thẩm Vọng không hiểu nên giải thích: “Ngủ ngon là lời chúc của quê ta, tức là ta chúc ngươi buổi tối có giấc mơ đẹp.”

Nghe được y nói xong, Thẩm Vọng cũng nói: "Ngủ ngon."

Hắn nhìn Chu Yến đi xa một lúc lâu, tựa hồ trở nên im lặng, Thẩm Vọng cúi đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười.

Với sự phấn khích khó tả.

Tay hắn khẽ cử động, như đang cầm một mảnh không khí, nhưng trong đầu hắn lại suy nghĩ về hành động vừa rồi.

Vòng eo mà hắn vừa ôm cũng mỏng giống với với sư huynh tốt của hắn trên thanh Chước Nhật Kiếm hôm đó.

Chu Yến từ đỉnh Trường Thanh về đỉnh Vô Cực, tắm rửa xong liền trở lại nằm trên giường, tóc ướt xõa xuống, chơi đùa ngọc bài trong tay, đôi mắt đẹp của thiếu niên đảo qua, nhưng cuối cùng vẫn không bỏ ra, thay vì cất vào tủ đầu giường, y lại cất trong chiếc nhẫn trữ vật mà y thường mang theo.

*

Sau ngày hôm đó, Chu Yến mang Thẩm Vọng đến Thẩm phủ thêm vài ngày nữa, nhưng lại không tìm thấy manh mối hữu dụng nào như vỏ sò và than đen.