Hai người vốn dĩ cách nhau không xa, nhưng bây giờ hắn đột nhiên tiến lên hai bước, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần hơn.
Y không khỏi lùi lại một bước.
Ngay lập tức, y cảm thấy một đầu ngón tay ấm áp rơi vào tai mình, Chu Yến giật mình, giống như một con rùa bị kí©h thí©ɧ, rút vào trong mai. Y nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn thấy Thẩm Vọng đang đứng trước y, hắn đã rút tay lại, đặt tay vào giữa hai người.
Có một con sâu bướm nhỏ nằm trong lòng bàn tay hắn.
Sau một khắc, sâu bướm bị hai ngón tay của hắn kẹp lại, nhẹ nhàng bóp chết: "Vừa rồi gió thổi qua, bên tai sư huynh có một con côn trùng."
Chu Yến xoa xoa đôi tai có chút ngứa ngáy, sau khi nghe vậy, y xấu hổ ậm ừ.
Người ta bắt bọ cho y, mặc dù y là một nhân vật phản diện, nhưng làm người ta mất mặt y cũng ngại.
Thẩm Vọng cười, đem bàn tay đang véo côn trùng ra sau lưng, đi tới nhìn Chu Yến: “Ta quên cảm ơn sư huynh vì đã giúp ta đi tới đỉnh Thanh Lương.”
Nghe hắn nói như vậy, Chu Yến đã sớm nghĩ đến cách chối, lạnh lùng nói: "Đừng tự mình đa tình như vậy, nếu sư tôn không bảo ta đi, sao ta có thể đắc tội Triệu tiên tôn vì ngươi được.”
Tựa hồ không muốn Thẩm Vọng ở đây dây dưa, Chu Yến xắn tay áo nói: "Ngày mai ngươi theo ta đến Thẩm phủ một chuyến."
Nói xong, y không để ý tới phản ứng của Thẩm Vọng, đi ngang qua hắn, rời khỏi đỉnh Trường Thanh.
Thẩm Vọng không hề dừng động tác, lúc y vừa đi ngang qua hắn, hắn liền đưa tay chộp lấy thứ gì đó, sau khi Chu Yến đi xa, liền mở rộng lòng bàn tay ra.
Thứ rơi vào lòng bàn tay hắn lần này chính là một cánh hoa từ trên người Chu Yến.
Ngày hôm sau, trời đã sáng, còn một khắc nữa mới tới giờ Thìn. Chu Yến tới Thẩm phủ, khi y mở cửa, liền nhìn thấy Thẩm Vọng đang đứng trong sân.
Trên người còn có chút lạnh lẽo của sương sớm, hiển nhiên hắn đã đến đây rất sớm.
Thi thể trong sân đã được chôn cất từ lâu, vì không tìm ra hung thủ của vụ thảm sát, nên Đồng Quang Tông đã dựng một phòng tang lễ đơn giản trong sân, Thẩm Vọng đứng trước linh đường, vẻ mặt nhợt nhạt không buồn không vui.
Chu Yến lặng lẽ đi tới phía sau hắn, cho rằng hắn đang buồn bực, trong nguyên tác, Thẩm Vọng tiến vào Đồng Quang Tông vì hai lý do. Tai họa ập đến Thẩm phủ, hắn quá đau khổ, muốn trở thành đệ tử của tiên môn, một ngày nào đó tìm cách trả thù cho gia tộc.
Chu Yến đang suy nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Thẩm Vọng bước tới, đi vào linh dương, cầm lấy bài vị của Thẩm lão gia ở giữa, chậm rãi nghiêng về phía hắn.
Chu Yến nhìn một màn này, đang suy nghĩ không biết có nên lùi đi hay không, y sợ y nhìn cảnh Thẩm Vọng vuốt tấm bài vị vừa khóc vừa nói những câu như "Ta nhất định sẽ báo thù” thì hắn sẽ ngại. Nhưng không có, Thẩm Vọng đặt bài vị lên đầu gối, bẻ thành hai nửa.
Hắn đã bẻ... Bài vị của cha mình thành... hai nửa...
Nhìn thấy cảnh tượng một người con hiếu thảo và một người cháu đức hạnh như vậy, Chu Yến cảm thấy tam quan của mình như bị chia đôi giống bài vị của Thẩm lão gia.
Thẩm Vọng ném bài vị đã bị vỡ làm đôi xuống đất. Hắn bình tĩnh phủi tay, như thể bài vị kia đã làm bẩn tay mình. Lúc quay lại, hắn thấy đại sư huynh đang đứng cách đó không xa, quan sát hắn.
Thanh niên trên mặt tuy rằng không có biểu cảm, nhưng trong đôi mắt đẹp ẩn chứa sự kinh ngạc.
Những xấu xa trong lòng Thẩm Vọng lại bắt đầu dấy lên, hắn tiến lại gần, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi tuy cao lớn, nhưng không thể chạm tới Chu Yến, vì thế hắn hơi ngẩng đầu lên, vươn tay ra nắm lấy tay áo Chu Yến, ý định kéo y đi vào trong linh đường, hắn thấp giọng nói: “Sư huynh, ngươi có muốn thắp một nén hương cho cha ta không?”
Chu Yến nghiến răng, rút tay áo ra khỏi tay Thẩm Vọng: “Điều tra.”
Nói là điều tra, nhưng hai người điều tra đến mặt trời sắp lặn cũng không tìm được gì.
Hình Pháp Đường đã lục soát tòa phủ đệ này nhiều tháng, cũng không tìm thấy gì. Làm sao hai người họ có thể tìm thấy thứ gì đó dễ dàng như vậy.
Khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn rơi xuống, Chu Yến nhìn hai vật đặt trên mặt đất, trầm tư.
Một cái là vỏ sò, một cái là cục than đen to bằng móng tay.
Chiếc vỏ sò được tìm thấy trong phòng ngủ của Thẩm lão gia. Ông ấy có vẻ thích đồ trang trí về biển. Trong phòng ngủ có rất nhiều tác phẩm chạm khắc với các yếu tố biển, có một chiếc thùng thủy tinh lớn bên cạnh giường của ông, chứa đầy vỏ sò được thu thập từ khắp nơi.
Nhưng hầu như tất cả đều được vớt lên từ bãi biển ở Linh Châu.
Chu Yến xem xét từng chiếc vỏ trong bể, nhặt ra chiếc vỏ mà y hiện đang đặt trên mặt đất.
Vỏ này không lớn, nhưng khi mở ra thì bên trong có màu hồng nhạt. Là một loại vỏ chỉ được tìm thấy trên đảo Doanh Châu.
Linh Châu nằm ở phía nam của mười ba châu, trong khi đảo Doanh Châu nằm ở phía bắc của mười ba châu, cách mười hai châu ở giữa, một đạo tu ngự kiếm cũng phải mất hai tháng.
Nếu Thẩm lão gia đã tốn nhiều công sức để tìm kiếm một chiếc vỏ sò từ đảo Doanh Châu, vậy tại sao ông ta lại vứt nó đi cùng với những chiếc vỏ sò có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi ở Linh Châu?
Còn mảnh than đen kia, tuy bình thường nhưng Chu Yến vẫn chọn ra.
Bởi vì Thẩm Vọng nói, nó được nhúng vào nước hoa dạ hợp.
Suốt ngày điều tra, Chu Yến vô cùng bận rộn, còn Thẩm Vọng có thể nói là vô dụng, từ nhỏ đến nay hắn chưa từng tới Thẩm phủ, Chu Yến hỏi cái gì, hắn cũng chỉ cười, gói gọn trong ba từ: "Ta không biết."
Chu Yến trong lòng thở dài một hơi, biết trong lòng hắn thấy y phiền, cũng không mong đợi ở hắn nữa.
May mà khi y nhặt cục than lên, định ném đi, Thẩm Vọng rốt cục ngăn y lại: “Trên đó có nước hoa dạ hợp, sư huynh xác định muốn vứt nó đi sao?”
Hoa dạ hợp là loài hoa chỉ có ở Thanh Châu.
Chu Yến dừng lại, nhìn hắn: "Làm sao ngươi biết?”
“Mũi của ta khá tốt, luôn ngửi được đồ vật tốt hơn người khác,” Thẩm Vọng mỉm cười, nhìn thấy Chu Yến có chút khó tin nhìn mình, thanh niên nhướng mày, hếch cằm về phía Chu Yến, “Giống như sư huynh vậy, có mùi hoa hoè.”