Chương 1

Đồng Quang Tông, đầu xuân tháng ba.

Sông núi xa xa, hoa đào nở rộ.

Bên ngoài động giam trên đỉnh Vô Cực, mặc dù có mấy đệ tử đứng ở đó, nhưng lại không có lấy một âm thanh nào.

Vài người đứng đó cúi đầu cung kính, như đang chờ đợi điều gì.

Một lúc lâu sau, trong động giam tĩnh lặng đột nhiên bùng nổ linh khí, trong vòng trăm trượng, rừng cây lặng gió chuyển động, phát ra tiếng gió xào xạc.

Mấy người đang chờ đợi đồng loạt ngẩng đầu, một đệ tử mắt một mí kinh ngạc nói: "Đại sư huynh sắp xuất quan!”

Theo lời hắn, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ trong hang, sau đó là tiếng mở cửa nặng nề. Ánh sáng lập tức chiếu tới, xuyên thủng bóng tối trong hang, hiện ra một bóng người mảnh khảnh.

Bóng dáng mảnh mai di chuyển, bước ra ngoài, đứng dưới ánh mặt trời.

Y dường như đã ở trong bóng tối rất lâu, không quen với ánh nắng gay gắt đột ngột, nên đưa tay ra để chặn ánh sáng.

Được dẫn đầu bởi đệ tử mắt một mí, nhóm đệ tử đang chờ đợi lớn tiếng nói: "Chúc mừng đại sư huynh xuất quan!"

Chu Yến đang dùng tay che mặt, chớp chớp mắt giật mình.

Y ở trong bóng tối đã lâu, giờ bỗng nhiên nhìn thấy ánh mặt trời, mắt có chút đau nhức, giống như bị mù.

Sau đó, y nhìn thấy bốn nam nhân mặc áo xanh, cầm kiếm đứng cách đó không xa, cùng với tám con mắt đang nhìn mình một cách háo hức.

Chu Yến ngập ngừng trả lời: "Chào các sư đệ?"

"Xin chào sư huynh!" Mắt một mí thở dài, cười toe toét, "Sư huynh cảm thấy thế nào?”

Chu Yến thầm nghĩ, nếu sư huynh của ngươi tay chân lanh lẹ, chắc hắn ta đã chọn được nơi để đầu thai ở kiếp sau rồi.

Nhưng y đương nhiên không thể nói như vậy, thế là làm ra vẻ sư huynh, ôn hòa nói: “Không sao.”

Y đã xuyên qua quyển sách này được một đêm, cho nên cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận sự thật phũ phàng này.

Khi đó y vừa mới hoàn thành thiết kế, cuối cùng cũng có thể có được một giấc ngủ ngon. Nhưng lúc tỉnh dậy đã xuất hiện trong một hang đá tối tăm.

Trong đầu còn có một hệ thống kỳ lạ.

Hệ thống cho biết y đã bước vào một cuốn tiểu thuyết tên là "Sư tôn không muốn yêu", trong đó nhân vật chính là sư đệ Thẩm Vọng và sư tôn Tạ Trường Thanh.

Và y là nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết.

Thân là kẻ phản diện, Chu Yến đương nhiên phải nhận một ít quả báo, nên cuối cùng bị sư đệ bắn như pháo hoa.

Như pháo hoa…

Chu Yến lập tức muốn chạy trốn, nhưng hệ thống lại nói: [Chỉ cần cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của nhân vật phản diện, đợi nhân vật chính Thẩm Vọng và nhân vật chính Tạ Trường Thanh ở bên nhau mới có thể rời đi.]

Chu Yến còn muốn hỏi cái khác, nhưng hệ thống lại đơn giản nói: [Đừng hỏi nếu không làm thì sẽ ra sao, ngươi tự mình lựa chọn giữa làm nhiệm vụ và bị tiêu diệt.]

Chu Yến: "...”

Y cho rằng mình không thể nói là bình an vô sự, chắc chắn cuối cùng y cũng sẽ tan xương nát thịt, bỗng cảm thấy gió trên đỉnh núi thổi qua có chút đau.

Đệ tử mắt một mí nhận ra dáng vẻ kỳ quái của y, lo lắng nói: “Sư huynh đã bế quan hai trăm năm, hôm nay Tạ tiên tôn có việc phải làm, cho nên bảo bọn ta báo cho sư huynh biết những biến hóa trong Đồng Quang Tông hai trăm năm qua."

Chu Yến bình tĩnh lại: "Sư tôn đang bận việc gì?”

“Tạ tiên tôn hôm nay tới chưởng môn xứ,” Đệ tử mắt một mí nghe y hỏi, vội vàng nói: “Mấy ngày nay là lễ chiêu mộ đệ tử của tông môn chúng ta, cho nên chưởng môn thường xuyên nhờ Tạ tiên tôn giúp đỡ.”