Cuối cùng không còn cách nào khác, Nguyễn Mộng chỉ có thể hôn bé, đồng thời sử dụng đồ ăn vặt mới có thể dụ dỗ được tiểu tổ tông.
Cô thở dài, nhìn Vệ Cung Huyền một cái, thật không biết tính xấu này là giống người nào.
Vệ đại thần bị cô nhìn, không thể giải thích được, cảm thấy tiểu hư hỏng này đổ nguyên nhân gây nên thói xấu của con lên người mình đúng là oan thấu trời. Nhưng mà anh vô tội, một tay ôm bà xã vào trong ngực, mặc kệ ở giữa vẫn còn có một tiểu trư, dùng mũi cọ cọ vào Nguyễn Mộng, nói:
“Tiểu hư hỏng, tính khí này của Vệ Tiểu Bảo rõ ràng là di truyền từ em, chồng em đâu có như vậy.”
Làm động tác thân mật như vậy ngay trước mặt mọi người. Nhân viên xung quanh giả bộ như đang làm việc nhưng thật ra đều đang nghe. Tất cả nhìn xong đều bị choáng váng.
Nhất là một vài người lớn tuổi thầm oán hận tại sao lại gả sớm như vậy. Từng người một hận không thể làm mù mắt mình, tránh cho cảnh máu chảy bi đát vì quá hâm mộ và ghen ghét cảnh thân mật vừa rồi.
Da mặt Nguyễn Mộng mỏng, khiến người nào đó thoả mãn càng ôm chặt, tránh cũng tránh không được. Cuối cùng không còn cách nào khác, vội lấy con trai làm lý do:
“A Huyền, A Huyền, anh đè Tiểu Bảo rồi…nhanh lên buông ra…”
Vệ Cung Huyền như không nghe thấy cô nói, chỉ tiện tay xách con trai ném vào trong ngực Ôn Dư Thừa.
Vệ Tiểu Bảo thấy mình bị vứt bỏ thê thảm như vậy liền sửng sốt, há mồm muốn gào thét. May là Ôn Dư Thừa nhanh tay nhanh mắt nhét cây kẹo que vào trong tay bé.
Nhóc con lúc này mới nín khóc, mỉm cười, cũng không quan tâm có phải đã bị ba mẹ bỏ rơi không, trực tiếp ôm Ôn Dư Thừa rồi kêu “cây cao lương”. Ôn Dư Thừa bất đắc dĩ ôm nhóc con phiền toái, đi theo sau đôi vợ chồng đang thân mật kia ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Chỉ còn cây cao lương như chú thôi, không có kẹo thì cháu có thèm nhìn đến cây cao lương như chú không? Mới bé tý đã cậy quyền, lớn lên sao có thể chân chính ôm mỹ nữ về được chứ?”
Nguyễn Mộng nghe được Ôn phó tổng ở phía sau đang thì thầm gì đó, lại không nghe rõ.
Nếu cô biết Ôn phó tổng – người mà chỉ sợ thiên hạ không loạn kia – đang cùng con trai mình nói những chuyện không đứng đắn, cô sớm đã nhào qua đánh người rồi.
Hiện giờ, cô có khuynh hướng hơi bạo lực một chút, hơn nữa lại thích đánh Ôn Dư Thừa. Bởi vì anh là người đáng đánh đòn nhất.
Đang đi ra ngoài, điện thoại di động Ôn Dư Thừa đột nhiên vang lên. Nguyễn Mộng vội vàng ôm Vệ Tiểu Bảo đưa cho Vệ Cung Huyền, bỗng nhiên nghe được sau lưng Ôn phó tổng đang cười điên cuồng, nói vài câu phân phó xong chạy đến trước mặt một nhà ba người họ, nói vẻ thần bí:
“Lão Vệ, bánh bao, nếu trưa nay hai người mời, tôi ăn cơm tôi sẽ đưa hai người đi xem kịch vui.”
Vừa nghe giọng điệu này của anh, nhất định là có người sắp gặp nạn. Nguyễn Mộng nghiêng đầu, vừa nghĩ xong liền nhìn bốn phía, thấy không có ai mới đến gần Ôn Dư Thừa, nhỏ giọng hỏi:
“Anh không phải đã thông báo cho Vương phu nhân chứ?”
Ôn Dư Thừa học theo bộ dáng của cô, cũng nhỏ giọng trả lời:
“Đúng rồi.”
Nguyễn Mộng còn muốn nói chuyện tiếp, đã bị người lôi trở về.
Một tay Vệ Cung Huyền ôm hông cô, một tay ôm con trai, sắc mặt không vui nói:
“Không cho phép đứng gần cậu ta như vậy.”
Bảo bối ngoan không có mắt, đến bây giờ vẫn không nhìn ra lão Ôn thích cô. Phận làm ông xã này chỉ có thể chú ý mọi lúc.
Dù sao bà xã tuyệt đối không thể mất, về phần anh em…Nếu như cậu ta làm chuyện gì xấu, anh nhất định sẽ không nói hai lời, lựa chọn quân pháp bất vị thân.
Rất may, Ôn Dư Thừa đang hưng phấn, không chú ý tới ánh mắt Vệ Cung Huyền, càng không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
Nếu như biết rõ, chắc chắn anh sẽ nhảy cao ba thước, chỉ vào lổ mũi Vệ Cung Huyền – quen biết từ nhỏ đến tận bây giờ, từng chuyện từng chuyện tất cả nói hết một lần, chỉ trích Vệ Cung Huyền vong ân phụ nghĩa, thấy sắc quên bạn, vô tình lãnh khốc, cố ý gây sự.
“Mẹ nó, không đứng gần thì không đứng gần.”
Ôn Dư Thừa lầu bầu một tiếng, lui về phía sau mấy bước, hỏi lại lần nữa:
“Tớ hỏi lại, rốt cuộc cậu có mời không?”
Sắc mặt đại thần lúc trước đã không tốt, sau khi nghe Ôn Dư Thừa hỏi như vậy, liền ôm Nguyễn Mộng xoay người rời đi. Ôn Dư Thừa nóng nảy đuổi kịp, đứng trước mặt ngăn lại:
“Lão Vệ, cậu thế này là có ý gì? Mời tớ ăn bữa cơm cũng không được sao?”
Thật là càng giàu càng keo, càng keo càng giàu – lời này thật không sai. Người xưa thật không lừa gạt anh mà.
“Mời cậu ăn cơm thì không có vấn đề gì, nhưng cậu phải đồng ý với tớ một điều kiện.”
Ôn Dư Thừa vừa nghe, đời này còn có công bằng sao. Anh vào sinh ra tử, dốc hết tâm huyết vì ba miệng ăn cả nhà bọn họ. Lão Vệ lại la ó, xin cậu ta ăn một bữa cơm còn phải nói điều kiện!
Nhưng Ôn Dư Thừa hiếu kỳ, không nhịn được, liền hỏi:
“Điều kiện gì? Nói nghe xem. Giơ tay hay nhấc chân để thiếu gia tớ còn phải suy nghĩ một chút.”
“Giơ tay thì không cần, chỉ cần cậu nhấc chân là được rồi.”
Vệ Cung Huyền dừng bước, vẫn phong thái nhàn tản, thong thả nói:
“Chỉ cần về sau cậu giữ khoảng cách một mét với bà xã tớ là được.”
Anh thật sự đã chịu đủ rồi.
Khi nhìn hai người vai kề vai cùng nhau chơi đùa, hay là dáng vẻ cùng nhau làm chuyện xấu – đừng nói đến việc lão Ôn còn thích bảo bối ngoan, cho dù không thích anh cũng không muốn nhìn!
Ý nghĩ không an phận vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt trong đầu lão Ôn.
Ai muốn nuôi một con sói ở bên người chứ? Mất mạng là chuyện nhỏ, mời khách là chuyện nhỏ, nhưng mất vợ là chuyện lớn!
Nguyễn Mộng nghe thấy, liếc mắt nhìn trời xem thường. Bất kể sự nghiệp người đàn ông này thành công bao nhiêu, tấm lòng rộng lượng thế nào, trí tuệ bao nhiêu, thương người nhiều bao nhiêu, nói về bản chất, vẫn là hẹp hòi không ai sánh bằng.
Sau khi Ôn Dư Thừa đồng ý, ba người mang theo nhóc con mập mạp khoan thai đi tới trước nhà hàng Hoả Thành mới mở trước đó vài ngày.
Ôn Dư Thừa đã sớm muốn tới đây. Chỉ là, một người ăn lẩu thì chẳng có ý nghĩa gì, mọi người cùng ăn mới có cảm giác.
Sau khi cơm nước xong, anh nhìn thấy chưa đến giờ, nhưng khi nói chuyện với Vệ Cung Huyền, đại thần cũng cảm thấy đi trước cũng tốt.
Vì vậy, mọi người lại vội vàng đi tới nhà hàng Tây rất tao nhã, ở lầu hai tìm được một chỗ có thể nhìn thấy toàn cảnh, rồi ngồi xuống, gọi thêm bánh ngọt và nước trái cây.
Vệ Tiểu Bảo ngồi ở trên sofa lớn có hình cừu vui vẻ và sói xám. Nguyễn Mộng thì ngồi trên đùi Vệ đại thần, chán nản ăn trái cây.
Lão thần Ôn Dư Thừa ngồi nghịch điện thoại di động, một lát sau , ngoắc tay với Nguyễn Mộng, nói:
“Bánh bao, bánh bao, mau tới đây.”
Nguyễn Mộng nhìn một cái liền biết anh lại có chuyện gì chơi, mau chóng đứng dậy, không nghĩ tới lại bị Vệ Cung Huyền một phát ôm eo kéo trở về.
Cô quay đầu lại, đẩy anh:
“A Huyền, anh mau buông tay…Ôn phó tổng không biết lại có cái gì vui, em đi xem một chút.”
“Cậu ta thì có thể có cái gì vui được, chỉ là chút tiểu xảo lừa gạt em, không cho phép đi qua.”
Giữ chặt eo Nguyễn Mộng, Vệ Cung Huyền liếc Ôn Dư Thừa một cái, đáy mắt tràn đầy cảnh cáo.
Ôn Dư Thừa bị liếc sau lưng chột dạ, vội nói:
“Ha ha, đúng vậy, lừa em thôi.”
Nếu Nguyễn Mộng tin thì sẽ có quỷ, nhưng cô cũng cho ông xã mình mặt mũi, im lặng liếc mắt nhìn trời, lại tiếp tục nằm trong ngực Vệ Cung Huyền, đang chuẩn bị tìm chuyện gì đó để làm, mắt bỗng dưng sáng lên:
“A a, đến rồi!”
Dưới lầu, có một đôi nam nữ vừa mới tiến vào. Còn ai vào đây, đương nhiên là hai người sớm đã bị Ôn Dư Thừa phái người theo dõi, gian phu da^ʍ phụ Vương Thủ Quý và Cố Minh Tích.
Hôm nay, Cố Minh Tích ăn mặc rất khác với hôm đó, nhưng cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi – một bộ váy đuôi dài màu trắng, hơi lộ vai và bộ ngực sữa, váy xẻ cao từ bắp đùi, bước đi như ẩn như hiện, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Cô ta là người phụ nữ rất có thẩm mỹ, quần áo luôn hài hoà.
Dù sao Nguyễn Mộng vẫn cảm thấy hơi mặc cảm.
Về phần Vương Thủ Quý, vẫn là một đôi mắt toàn bộ dính trên người Cố Minh Tích, nhìn dáng dấp ông ta đã bị Cố Minh Tích vững vàng chụp trong lòng bàn tay.
Nguyễn Mộng không thể không bội phục thủ đoạn của Cố Minh Tích. Nếu không kiếp trước sao cô có thể bị bức phải rơi vào kết quả như vậy đây? May là kiếp này cô không đi vào con đường cũ…
Hai người kia tìm chỗ bí mật gần cửa sổ ngồi xuống. Bởi vì Cố Minh Tích sống ở nước ngoài lâu năm, cho nên yêu cầu với cơm Tây cao hơn đồ ăn Trung Quốc.
Hơn nữa, nhìn Vương Thủ Quý, xem ra, ăn toàn những món như món Quảng Đông hay món Hồ Nam, Giang Chiết – chính là xuất thân nông dân.
Người có tiền chân chính cũng phải ngồi ở nhà hàng Tây cao cấp uống rượu đỏ, cắt thịt bò bít tết, nghe tiếng đàn dương cầm du dương, nhìn người phụ nữ xinh đẹp…Đây mới gọi là cuộc sống.
Nghĩ tới người vợ hung hãn trong nhà, ông ta không nhịn được liền cảm thấy ghê tởm. Lại nhìn Cố Minh Tích, càng nhận ra đây mới gọi là người phụ nữ – mềm như nước, vóc người lả lướt, lại là một mỹ nhân thấu hiểu lòng người.
So sánh với Cố Minh Tích, bà vợ ở trong nhà cũng không bằng ngay cả một thiếu phụ lớn tuổi, chỉ là một bà già cổ hủ.
Nguyễn Mộng cảm giác như mình chưa bỏ được lòng thù hận, bởi vì cô vẫn còn có thể nhìn xuống. Không phải cô trông mặt mà bắt hình dong, cũng không phải là cô quá quan trọng việc tuổi tác chênh lệch, chỉ là…
Dưới lầu, nhìn đôi nam nữ kia từ đầu đến chân một chút cũng không xứng!
Người ta có thể vì tiền mà giày xéo bản thân như vậy sao? Cho dù có là người cao quý như công chúa Cố Minh Tích?
Nguyễn Mộng bỗng có suy nghĩ, không biết nếu như lúc này lão Vệ nhà cô đột nhiên xuất hiện trước mặt Cố Minh Tích, cô ta sẽ có cảm giác gì?
LúcVương Thủ Quý đưa bàn tay hiện đầy gân xanh xuống dưới váy Cố Minh Tích, Nguyễn Mộng thật muốn phun. Cô không tự chủ được cầm lấy bàn tay Vệ Cung Huyền, trong lòng thầm nghĩ lúc mình bị đại thần chà đạp là như vậy sao?
Cô cũng không phải là xử nữ, dĩ nhiên biết bàn tay lão Vương đưa xuống làm gì. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới việc ông ta động tay với Cố Minh Tích giống như đại thần bình thường giở trò với cô, Nguyễn Mộng lập tức nghĩ…
Cô càng rụt người vào trong ngực Vệ Cung Huyền, nhưng vẫn nhìn không chớp mắt.
Vệ Cung Huyền nhìn bà xã trong lòng đang nhìn trộm bỗng thấy buồn cười – rõ ràng không thể bỏ được ác tâm, nhưng vẫn muốn trừng lớn mắt nhìn.
Giống như bình thường ở nhà, rõ ràng rất sợ xem phim kinh dị, nhưng vẫn thích xem. Mỗi lần xem đều trốn trong ngực anh, còn che mắt.
“Bảo bối ngoan, cảm thấy ghê tởm thì đừng xem.”
Nguyễn Mộng tỏ ra vô cùng chính nghĩa từ chối:
“Vậy không được, làm việc gì cũng phải làm đến cùng.”
Anh cong ngón tay điểm nhẹ vào gáy cô, cười mắng:
“Tiểu quỷ gạt người, không phải em cũng cảm thấy ghê tởm sao?”
“Em cảm thấy vẫn nên tìm tòi nghiên cứu một chút…”
Nguyễn Mộng len lén nhìn Ôn Dư Thừa, thấy anh đang liều lĩnh, mạo hiểm nhìn xuống dưới lầu, căn bản không để ý đến mình, liền từ trên đùi Vệ Cung Huyền bò dậy tiến tới bên lỗ tai anh, nhỏ giọng nói:
“Anh nói ông ta năng lực tìиɧ ɖu͙© có thể hơn anh không? Có thể bị liệt dương hay là xuất tinh sớm không nhỉ? Cố Minh Tích có thể thoả mãn sao? Lúc hoan ái chắc cô ta cũng phải làm bộ vui vẻ?”
Bởi vì, ngộ nhỡ không sung sướиɠ không thể cổ động…Lão già kia rất có thể sẽ không đưa tiền. Nói như vậy, không phải địa vị của Cố Minh Tích còn không bằng người chuyên nghiệp trong nghề sao?
Dù sao, nếu người ta gặp loại sau khi làm xong không trả tiền thì còn có thể đánh người. Cố Minh Tích thì hoàn toàn không thể, còn phải lấy lòng.
Đầu bị người khác gõ, Nguyễn Mộng đau, che trán khẽ kêu:
“A, sao lại đánh em?”
Vừa buông tay, liền thấy trán xuất hiện một vết đỏ. Vệ Cung Huyền nhìn, vừa đau long, vừa tức giận:
“Nói hưu nói vượn cái gì đó, hả? Năng lực tìиɧ ɖu͙© người ta như thế nào thì mắc mớ gì tới em?”
Còn dám lấy ra so với anh… Anh mới bao nhiêu đây, lại còn trẻ tuổi, khoẻ mạnh cường tráng? Lão già kia có thể cùng anh chung cấp bậc sao?
“Chỉ là thuận miệng nói thôi.”
Nguyễn Mộng nói thầm.
Lúc này, Ôn Dư Thừa đột nhiên cười gian, nói:
“Ha ha ha, mau nhìn, mau nhìn, đến rồi!”
A, Vương phu nhân đến rồi!
Trong long Nguyễn Mộng chợt thấy áy náy một chút, nhưng chỉ loé lên rồi biến mất trong giây lát – dĩ nhiên không phải đối với Cố Minh Tích, mà là đối với Vương phu nhân.
Dù sao lão già Vương kia đã sớm quả quyết không dám tiếp tục làm loạn ở bên ngoài, cũng an phận được một đoạn thời gian, nhưng vấn đề là… Đó chính là khoảng thời gian bị Cố Minh Tích mê hoặc.
Bây giờ Vương phu nhân đã biết ông xã lại lừa gạt mình, không biết sẽ nổi giận đến mức nào đây? Mình làm như vậy, mặc dù về tình có thể tha thứ, nhưng mà đối với Vương phu nhân thì đúng là không nể nang gì, nhưng không còn cách nào khác.
Dù sao, nếu không phải Cố Minh Tích, Vương Thủ Quý về sau cũng sẽ nɠɵạı ŧìиɧ ở bên ngoài. Vấn đề chẳng qua là sớm hay muộn thôi.
Vương phu nhân thấy rõ diện mạo thực của lão đầu này sớm một chút cũng là sớm thoát được bể khổ. Nguyễn Mộng nghĩ như thế, cảm giác mình nghĩ ra lý do này vô cùng hay, hơn nữa cũng không có gì giả tạo.
Vương phu nhân cũng không phải một mình đơn độc tới. Bà ta dẫn theo bên người mấy người phụ nữ cao to.
Nhìn dáng dấp giống như là bảo vệ chuyên nghiệp hay là côn đồ đánh nhau, khí thế hung hăng, đẩy người phục vụ muốn chặn đường để mật báo, nhắm ngay bàn Vương Thủ Quý thẳng tiến.
Nguyễn Mộng thậm chí có thể cảm thấy bởi vì trọng lượng quá lớn mà mặt đất khẽ rung.
Vương Thủ Quý đưa lưng về phía cửa, cho nên không thể thấy cọp mẹ trong nhà xuất hiện.
Còn Cố Minh Tích thì đang thẹn thùng cúi đầu bắt lấy bàn tay đang làm loạn trong quần, hai chân liều chết kẹp chặt lại, cười đến rung rẩy cả người.
Nguyễn Mộng thật là bội phục cô ta – đáy mắt như dao, ngoài miệng lại còn có thể cười ngọt hơn đường. Hai người cũng không chú ý thế đến khí thế hung hăng của Vương phu nhân, vì vậy, thật bi kịch.
Cố Minh Tích bị lôi từ trên ghế lên.
Vương phu nhân không hổ là Vương phu nhân – một bạt tai xuất ra, mỹ nữ trong nháy mắt liền biến thành đầu heo, gương mặt sưng to một bên.
Vương Thủ Quý thấy tình nhân nhỏ bị người ta đánh, vụt một cái đá văng ghế đứng lên muốn chửi người. Nhưng vừa định thần lại liền phát hiện ra đó là bà xã nhà mình, nhất thời bị doạ sợ tới mức hai chân run run, còn may, không đến mức tè ra quần.
Nguyễn Mộng ở phía trên thấy rõ ràng, người này hai chân thật sự đã mềm nhũn. Cô quay đầu nhìn ông xã mình, hỏi:
“Về sau nếu anh tìm tiểu tam bên ngoài, em đi đánh người, có phải anh cũng sẽ bị em doạ sợ đến vậy không?”
Không thể đoán được, đại thần chỉ bình tĩnh nhìn cô một cái, nói:
“Đừng có mơ tưởng.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Vương phu nhân không hề thương tiếc, một tay nhấc ông chồng lên, tát một cái. Nguyễn Mộng bị doạ đến run một cái, hỏi:
“Vậy nếu em tìm nam tiểu tam ở bên ngoài, anh, anh có thể đánh em như vậy sao?”
Vệ Cung Huyền bị cô đánh bại rồi, một tay kéo cô vào lòng, cắn mũi cô một cái:
“Nói lung tung gì thế? Anh sẽ thiến tên kia, mang đi bán làm vịt, còn em thì sẽ cắt bỏ chân rồi còng trong nhà.”
Thật là máu lạnh…Nguyễn Mộng sợ run cả người, lập tức nghiêm túc trở lại.
Phía dưới huyên náo càng them sôi nổi, ở trên lầu Nguyễn Mộng nhìn cũng đau thay Cố Minh Tích.
Một bạt tai, thêm một bạt tai, lại thêm một bạt tai…phải mất bao lâu mới có thể trở lại diện mạo cũ đây. Da trắng như vậy, non mịn như vậy, bị đánh nhất định so với người bình thường càng đau hơn…
“Cái lão già đáng chết này, tôi đang nghĩ cái người nay sao lại có thể suốt ngày ra ngoài như vậy chứ, thì ra là vì tiểu tiện nhân.
Vương Thủ Quý, ông thật sự chán sống rồi đúng không?”
Vương phu nhân đầu tiên chỉ vào chóp mũi chồng chửi rủa, vừa đánh vừa đá, sau đó mới tìm đến Cố Minh Tích đã bị đánh cho ngu ngốc.
Nguyễn Mộng thấy phải âm thầm gật đầu. Cô đột nhiên thấy rất thích Vương phu nhân này.
Chồng nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài, bà cũng không phân biệt tốt xấu liền đi lên đánh tiểu tam, rồi còn đánh chồng ngay trước mặt bàn dân thiên hạ xong hỏi ngọn nguồn, sau đó lại xem đến tiểu tam.
Cẩu nam nữ một người cũng không bỏ qua. Cô thích!
Về phần Cố Minh Tích, võ lực của cô dường như là zero, cô chỉ biết đấu trí bằng đầu óc, cũng luôn cho là dựa vào sự thông minh tài trí của mình sẽ vĩnh viễn không có người phụ nữ nào sánh bằng, không nghĩ tới việc hôm nay lại đá trúng một cây gậy sắt, gặp phải người phụ nữ khinh thường cạnh tranh, trực tiếp sử dụng võ lực để giải quyết.
Ở phương diện giải quyết bằng sức mạnh, Cố Minh Tích giống như một đứa nhỏ vừa sinh ra, vô cùng u mê yếu ớt, vì vậy bị đánh cho gần chết.
Lúc này, Vương phu nhân còn chừa cho chồng chút tình cảm và thể diện, nhưng mà đối với tiểu tam muốn giành người đàn ông rồi phá hư hôn nhân của mình, bà cần khách khí sao?
Nhưng bà lại muốn giữ mặt mũi Quý phu nhân của mình, vì vậy đưa tay ngăn lại. Lập tức có hai người hộ Vệ bắt lấy Vương Thủ Quý, sau đó hai người còn lại đi lên kéo Cố Minh Tích đưa đến trước mặt bà.
“Tiểu thư họ gì đây?”
Cố Minh Tích cắn răng, ánh mắt bốn phía giống như là dao găm ghim trên người cô. Từ nhỏ đến lớn cô chưa phải chịu qua cơn tức như vậy?
Thời điểm lúc bảy tuổi biết Vệ Cung Huyền, từ đó cuộc đời của cô liền thuận buồm xui gió, luôn được thương yêu chăm sóc.
Từ trước đến nay, người khác nhìn cô đều là ghen tị. Từ khi nào họ dám dùng loại ánh mắt nhìn cô có chút hả hê này?!
“Tôi họ Cố, Cố Minh Tích.”
Vương phu nhân có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cô ta không giống cái loại phụ nữ ngực lớn nhưng không có đầu óc lão chồng thích trước kia.
Nhưng cho dù thông minh, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, làm tiểu tam cũng đều phải dạy dỗ một trận.
Chỉ là… “Cố”, sao bà lại cảm thấy cái tên này có chút quen tai?