- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
- Chương 17
Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
Chương 17
Nguyễn Mộng cô có một khuyết điểm rất lớn, chính là ngủ say như chết.
Nói cô ngủ như chết đến nỗi động đất, núi lửa, sóng thần đều không hay biết thì cũng không đúng, nhưng cũng không khác nhau lắm, nếu có người vào lúc cô ngủ muốn gọi tỉnh cô, tuyệt đối không có khả năng. Muốn đem Nguyễn Mộng đánh thức, không khác nào châu chấu đá xe, dã tràng xe cát.
Hôm nay cô dễ dàng tỉnh lại, cũng là bởi vì không thích ứng cùng Vệ Cung Huyền ở chung một chỗ mà thôi. Nhưng con sâu ngủ đúng là mạnh mẽ, ngay cả khi không thích ứng, cô vẫn như cũ ngủ rất ngon lành. Đây mới thật là thói quen không tốt a, chính Nguyễn Mộng cũng biết rõ, cho nên bản thân cũng có ý thức khắc chế.
Nhưng băng dày ba thước, thói quen này đã hai mươi mấy năm rồi, không phải muốn dễ dàng thay đổi là thay đổi được? Bất quá thật may Nguyễn Mộng là nữ chính tiểu thuyết trọng sinh, mặc dù tác giả không có treo cô lên tận trời cao, nhưng dù sao cũng không phải là mẹ ghẻ, cô muốn cái gì, cho dù không thể cho cái đó, nhưng cũng phải cho thứ khác thay thế đúng không ?
Thời gian thôi! Từ từ sẽ đến thôi!
Cho nên lúc Vệ Cung Huyền đem quần áo Nguyễn Mộng lột sạch sẽ, cô cũng chỉ là ậm ừ một tiếng, một thân trắng nõn ở bên trong phòng mờ tối có vẻ vô cùng mê người.
Rèm cửa sổ đã kéo lên, mơ hồ có chút ánh sáng xuyên qua, cũng không coi là sáng quá, nhưng cũng đủ để Vệ Cung Huyền thấy rõ ràng dáng vẻ của Nguyễn Mộng.
Cô nằm ở trên giường đang ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt, hình như là một bộ dáng muốn nói lại thôi, cả người không mảnh vải, thêm vào đó khắp cả người trắng như tuyết, trắng noãn vô cùng, nhất là hai bầu ngực sữa no tròn, cho dù là nằm cũng cực kỳ xinh đẹp.
Nếu không sao lại nói đàn ông là động vât thị giác đây? Cho dù là bình tĩnh như đại thần Vệ Cung Huyền, cũng không khỏi bị choáng váng hoa mắt.
Anh duỗi ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng đi lên, mới vừa rồi mình nắm bầu ngực bên phải, hiện tại trên bầu ngực trắng noãn đang có một vòng ửng hồng, nhũ hoa cũng lớn hơn một vòng so với bên trái.
Vệ Cung Huyền thở dài, đưa tay đến trên đầu giường lấy thuốc cao đặc trị, lấy một ít ra ngoài bôi cho Nguyễn Mộng.
Thuốc cao này chính là Nguyễn Mộng mua, lúc ấy bọn họ mới vừa kết hôn, Vệ Cung Huyền không có kinh nghiệm, Nguyễn Mộng cũng không có kinh nghiệm, hai người mặc dù đã từng cho lẫn nhau lần đầu tiên của mình, thế nhưng dù sao cũng là rượu vào chuyên gì cũng dám làm, Nguyễn Mộng uống rượu, còn Vệ Cung Huyền bị hạ thuốc.
Phải nói lần đầu tiên chân chính, chính là đêm tân hôn.
Vệ đại thần kỳ thực là một người đàn ông rất truyền thống, tuy nhiên anh truyền thống nhưng cũng không phải là cổ hủ. Nói ví dụ như, anh trong đêm tân hôn cho dù không thích Nguyễn Mộng nhưng cũng cùng cô lên giường, bởi vì đó là nghĩa vụ của một người chồng như anh, không có một người vợ nào mong muốn trong đêm tân hôn chồng mình lại xoay người đi thư phòng.
Anh cho là đêm tân hôn chính là thời điểm vợ chồng thổ lộ tình cảm mặc dù Nguyễn Mộng khi đó so với Nguyễn Mộng bây giờ, thật sự không thể giải thích được cái gì có thể làm cho anh nảy sinh ham muốn du͙© vọиɠ.
Đều là lần đầu tiên phát sinh quan hệ, Vệ Cung Huyền là người mới học nghề, Nguyễn Mộng cũng thế. Loại chuyện như vậy tại sao có thể khiến cho phụ nữ tới chủ động?
Lúc trước mạnh mẽ can đảm dám bỏ thuốc Vệ Cung Huyền đã là chuyện xấu nhất mà Nguyễn Mộng đã làm trong hai mươi năm cuộc sống, hiện tại thì tốt rồi, kết hôn xong, chính mình vẫn phải tới.
Nhưng Vệ Cung Huyền cũng không phải kiểu đàn ông trong nhà có hoa không ngắm lại đi ngã vào đám hoa cỏ bên ngoài. Anh lập gia đình, có vợ, lúc này công việc giải quyết du͙© vọиɠ liền rơi xuống trên người Nguyễn Mộng.
Trước không nói tới tình trạng thê thảm đêm tân hôn, Vệ Cung Huyền vẫn chưa tận hứng, Nguyễn Mộng phía dưới cũng không có chút nước, nếu như không phải là bởi vì tân hôn, quả thật sẽ phải tan rã trong không vui rồi.
Kỳ thực thì phụ nữ dù thanh danh nổi tiếng thế nào cũng đều vô dụng, nếu phía dưới không có nước, cho dù ngươi có là tiên nữ trên trời thì cũng chỉ là một khúc gỗ.
Cho nên mới nói Vệ Cung Huyền làm sao có thể nhận thức ra thân thể tốt đẹp của Nguyễn Mộng đây? Lại thêm đừng nói lúc ấy Nguyễn Mộng vì vãn hồi hành vi trước đó mình ngang nhiên lớn mật bỏ thuốc, nên kêu cũng không dám kêu, một mực chịu đựng, Vệ Cung Huyền muốn chạm vào cô mới là lạ.
Nhưng cho dù là như vậy, cho dù Nguyễn Mộng trước đó làm sai, là Nguyễn Mộng bày kế anh, kể từ sau khi cùng cô kết hôn, anh cũng chưa từng có ngược đãi qua Nguyễn Mộng hay là động tay động chân với Nguyễn Mộng.
Trong lòng Nguyễn Mộng rất cảm động , cô biết mình không có phản ứng là không tốt, phụ nữ có thể nhịn được du͙© vọиɠ, nhưng dù sao cũng không thể bắt đàn ông cũng nghẹn lấy chứ? Thời gian dài không biết có nghẹn ra bệnh không đây!
Trong đoạn thời gian đó Vệ Cung Huyền không ít lần chạm qua cô, nhưng vừa nhìn thấy phía dưới cô không có nước, liền rút người đi ra, dù là lúc đó kìm nén lợi hại đến đâu.
Trong lòng anh, Nguyễn Mộng gả cho anh, đó chính là vợ anh, vợ là vợ, không phải búp bê, không thể chỉ lo du͙© vọиɠ bản thân mà mặc sức lăng nhục. Mặc dù lúc mới bắt đầu, đoạn hôn nhân này có một mở đầu không quá tốt đẹp.
Nguyễn Mộng sau lại mặt mày dạn một chút, mới đi tiêm thuốc mua cao bôi trơn, vì phòng ngừa bị người nhìn ra manh mối gì, cô lựa chọn loại có tác dụng tiêu khiển giải trí…, cũng chính từ lúc cô mua thuốc, Vệ Cung Huyền mới bằng lòng chạm vào cô, nhưng là số lần rõ ràng cũng không nhiều , trừ phi là không nhịn được, nếu không anh càng muốn tự mình giải quyết.
Hiện tại thuốc này vừa lúc phát huy tác dụng, chỉ là Nguyễn Mộng không biết Vệ Cung Huyền đang bôi thuốc cho cô.
Cô mê mê hồ hồ ghét bỏ thuốc kia lạnh, rầm rì không cho đυ.ng vào. Vệ Cung Huyền ép buôc đến nóng nảy, cô liền a kêu một tiếng, chợt nghiêng người đổi thành tư thế nằm sấp, đầu vùi vào trong gối lớn mềm mại, tiếp tục say sưa ngủ.
Vệ Cung Huyền giật giật khóe miệng, kiên nhẫn lật lại thân thể Nguyễn Mộng. Nhưng cô rõ ràng có tinh thần tiểu cường, vẫn cứ níu lấy cái mền không muốn buông ra, chết sống không chịu quay lại.
Vệ Cung Huyền bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xuống giường, đem lấy cả người cô và chăn đơn cũng ôm lên, ngón tay xuyên thấu qua cái mền giúp cô bôi thuốc.
Hình như là ý thức được có tránh thế nào cũng đều vô dụng, Nguyễn Mộng lúc này mới ngoan ngoãn để cho anh thoa thuốc, thời điểm Vệ Cung Huyền buông cô xuống, cô rất tự nhiên liền ôm lấy gối đầu cọ cọ, hai chân theo thói quen cuộn tròn lại, giống như vẫn đang ở trong bụng mẹ ấm áp.
Đôi mắt đen chớp chớp, có chút ý cười, Vệ Cung Huyền bất đắc dĩ kéo qua chăn mỏng, vừa định giúp Nguyễn Mộng đắp lên, đập vào mắt là cái mông đang vểnh cao của cô.
Đều nói mông đầy đặn dễ sinh nở, Vệ Cung Huyền không cảm thấy thế. Nếu không sao anh cùng Nguyễn Mộng kết hôn ba năm cũng không thấy một chút tin tức nào?
Anh mất hồn nhìn cái mông mượt mà trắng noãn của Nguyễn Mộng, hai bên thịt non tựa như cây đào mật, mỗi khi cô cử động, này hai bên quả đào tức thì di động theo, trơn nhẵn như nước, trông càng giống thạch hoa quả ướp lạnh.
Thân là ông chủ của tập đoàn Vệ thị, Vệ Cung Huyền gặp qua không ít phụ nữ chủ động hiến thân, những người phụ nữ kia thân thể đều vô cùng mảnh mai, bộ ngực đa số rất nhỏ, chỉ có ít người cực lớn, nhưng xem ra thì cả người vẫn là gầy trơ cả xương, cho tới bây giờ cũng không thể khıêυ khí©h du͙© vọиɠ của anh.
Anh là người đàn ông có tự chủ rất mạnh, dưới tình huống bình thường không dễ dàng động tình. Nhưng bây giờ, nhìn cái mông như hai múi quả đào, Vệ Cung Huyền lại không nhịn được đưa tay ra sờ.
Ừ…. Xúc cảm thật vô cùng tốt. Trước kia chỉ lo làm xong, ngược lại những cái khác không có chú ý tới.
Bất quá… Vệ Cung Huyền nhíu mày, là anh đang ảo giác hay còn chưa tỉnh ngủ, anh dường như cảm giác Nguyễn Mộng gầy đi một chút?
Bàn tay to duỗi ra, che phủ eo của cô, quả nhiên hơi gầy, lúc trước hai tay anh cũng ôm không hết vòng eo của cô, anh lại nắm nắm cổ tay Nguyễn Mộng, cũng có chút nhỏ, chẳng lẽ là do ngày thường cô chỉ ăn hai món kia?
Không được, cô phải ăn thứ cô thích ăn mới được!
Con người nha, khi no bụng thì sẽ sinh ra tà niệm.
Vệ Cung Huyền ăn uống no đủ, ngủ cũng đủ rồi, liền muốn nghĩ cách tìm thú vui từ trên người Nguyễn Mộng.
Trước khoan hãy nói, nếu có một người phụ nữ mềm mại, trắng nõn nằm ở trước mắt mình, lại là vợ mình, mình có thể muốn làm như thế nào liền làm như thế đó, hợp tình hợp lý, ai cũng không thể nói cái gì, thật đúng là một loại mê hoặc rất lớn.
Nhất là bây giờ, Vệ Cung Huyền nhìn Nguyễn Mộng, càng nhìn càng thuận mắt rồi, đều hận không thể 24h đem cô đặt ở dưới thân, hảo hảo bồi dưỡng tình cảm.
Nếu như đã định chỉ có một đoạn hôn nhân, như vậy dùng tình cảm đi trau dồi làm nó trở nên tốt đẹp hơn, cớ sao lại không làm đây?
Hiện tại Vệ Cung Huyền nhận thấy được Nguyễn Mộng ốm đi, trong lòng ngột ngạt từng cơn.
Chính anh nhất định là có trách nhiệm. Nói khó nghe một chút, anh hiện tại cho rằng sở dĩ Nguyễn Mộng ốm đi, phần lớn nguyên nhân là bởi vì anh quá mức lơ đãng, chẳng quan tâm.
Dù sao, bất kể nói thế nào, cô vẫn là một đứa trẻ, anh thật sự không nên dùng sắc mặt không chút thay đổi đối với cô như vậy, nhất là sau khi kết hôn.
Trong lòng có điểm áy náy, anh liền không nhịn được sờ sờ, giống như là muốn đem thịt trên người Nguyễn Mộng lấy ra.
Không phải anh kiểu cách, anh thật sự không thích Nguyễn Mộng gầy đi chút nào. Anh đã nhìn chán những phụ nữ gầy như que củi kia rồi.
Dáng vẻ đẫy đà hiền hậu như Nguyễn Mộng lúc ôm cảm giác mềm mại mới là cái anh thật lòng thích.
Vì vậy Vệ Cung Huyền âm thầm hạ quyết tâm phải học cách làm món ăn. Vợ mình đương nhiên là mình phải nuôi, muốn nuôi thành hình dáng gì liền nuôi thành hình dáng đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, động tác trên tay nhưng cũng không có dừng. Bàn tay to, ấm áp ở trên cái mông đang vểnh lên không ngừng vân vê xoa bóp.
Nguyễn Mộng ngủ cũng không được thoải mái, nhưng mà lại lười động, liền đem đầu giấu ở trong gối, nhích từng chút về phía trước, giống hệt như con sâu ngủ.
Vệ Cung Huyền giật giật khoé miệng.
Hai bên mông thịt tựa như cây đào mật ở trước mặt anh nhấp nhô di động, ý nghĩ cấp bách muốn hoá thành sói. Anh muốn, rất muốn, anh muốn đến cứng ngắc rồi.
Nhưng nhìn đến bộ dáng vô cùng đáng thương của Nguyễn Mộng, Vệ Cung Huyền lại có chút không nỡ.
Cô rốt cuộc vẫn là phụ nữ, gần đây lại ốm đi, làm sao anh có thể không thèm quan tâm trực tiếp vác súng ra trận đây?
Nhìn nửa ngày, rốt cuộc vẫn là không có nhịn được, anh đem Nguyễn Mộng lật qua, cúi xuống hôn miệng cô. Đầu lưỡi linh hoạt chui vào, lấp đầy khoang miệng thơm tho của cô.
Nguyễn Mộng không thể hô hấp, đôi tay phản xạ tự động duỗi ra đẩy anh.
Vệ Cung Huyền là ai chứ, sao có thể bằng nhiêu đó động tác liền dễ dàng bị đẩy ra? Cuối cùng, Nguyễn Mộng chẳng những không thể đẩy anh ra, còn đem tay mình tự giác đưa lên.
Vệ Cung Huyền cũng không muốn miễn cưỡng cô.
Mấy ngày nay du͙© vọиɠ anh tràn đầy, đến nỗi chỉ cần nhìn thấy Nguyễn Mộng là liền cứng rắn không chịu nổi. Nếu như lúc nào cũng muốn cô như vậy, khẳng định là không được, coi như có bồi bổ cô cũng vô dụng, dù sao cô cũng là phụ nữ.
Bàn tay sờ sờ bầu ngực trắng như tuyết, trượt xuống bàn tay nhỏ bé non mềm… không thể làm gì khác hơn là nhờ tay của cô giúp đỡ mình.
Nguyễn Mộng vẫn ngủ say như trước.
Tối hôm qua, cơ hồ một đêm cô không ngủ, buổi sáng lại thức dậy sớm, có thể không mệt mỏi sao? Hơn nữa, động tác cùng lực đạo của Vệ Cung Huyền cũng không phải quá lớn, cho nên cô cũng không hề tỉnh lại.
Tay của phụ nữ cùng tay của mình rốt cuộc vẫn là không giống nhau. Rất nhanh, Vệ Cung Huyền nhỏ liền nộp vũ khí đầu hàng.
Giúp Nguyễn Mộng dùng khăn lông lau xong, anh liền đi vào phòng tắm. Lúc lấy sữa tắm lại không nhìn thấy cặp bàn chải đánh răng trước kia nữa, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái, giống như Nguyễn Mộng sắp vứt bỏ mình.
Suy nghĩ một chút, anh tiện tay đem bàn chải đánh răng của mình ném vào trong bồn cầu, tâm tình lập tức vui sướиɠ trở lại. Sau đó tắm sạch bọt trên người mình rồi đi qua đánh răng…dĩ nhiên chính là dùng bàn chải đánh răng của Nguyễn Mộng.
Đánh răng xong, tinh thần cả người càng thêm sảng khoái. Điện thoại di động báo có tin nhắn, là Ôn Dư Thừa, nói là đem văn kiện hôm nay cần ký tên fax qua, muốn anh lưu ý nhận.
Khẽ hôn Nguyễn Mộng một cái, Vệ Cung Huyền xoay người đi qua thư phòng, lúc gần đi không quên nhẹ nhàng đóng cửa.
Lúc Nguyễn Mộng tỉnh lại không thấy Vệ Cung Huyền, cho rằng anh đã đi làm. Cả người thả lỏng, trong lòng căng thẳng cả ngày rốt cuộc có thể bình tĩnh rồi.
Cô ngồi dậy mang giầy, cảm thấy trong miệng dinh dính nhơn nhớt thật không thoải mái, mỗi lần sau khi ngủ trưa đều như vậy.
Nhón chân lên đi vào phòng tắm, cảm giác giống như thiếu thiếu cái gì, đánh răng xong mới phát hiện: thì ra là ít đi một cây bàn chải đánh răng!
Cô ngẩn người.
Lúc trước, đồ dự phòng đều là có đôi có cặp, đã bị cô ném đi. Bây giờ trong nhà cũng không có bàn chải đánh răng dự phòng rồi. Nhưng bàn chải đánh răng không phải còn mới sao? Cô vừa đổi không bao lâu mà.
Nhìn xung quanh một vòng, rốt cuộc cũng không tìm thấy bàn chải đánh răng mất tích ở nơi nào. Không có biện pháp, Nguyễn Mộng không thể làm gì khác hơn là chà răng trước, sau đó thay y phục.
Cô nghĩ dù sao trong nhà này cũng không có ai nên không đến phòng thay quần áo, trực tiếp thay đồ ở phòng ngủ.
Nói cũng thật là khéo trùng hợp, trước đó không phải đã nói rồi sao, tác giả đối với nam chính luôn luôn ưu ái. Cho nên Vệ Cung Huyền liền rất may mắn được nhìn thấy một màn sinh hương hoạt sắc này.
Nói thân thể của Nguyễn Mộng quá mức mê người vậy thì đã quá đề cao cô rồi.
Nhưng thật sự đường cong của cô rất nở nang, nhất là da thịt trắng noãn như sữa. Từ phía sau nhìn thấy liền bắt gặp lúc cô nhấc chân, vùng thần bí giữa hai chân khiến cho người ta mất hồn, mơ hồ như ẩn như hiện.
Vệ Cung Huyền không nhịn được, nuốt nước miếng một cái, hầu kết di chuyển lên xuống, bàn tay to duỗi ra, liền từ phía sau ôm lấy Nguyễn Mộng.
Một người phụ nữ đang ở nhà thay quần áo, còn chưa kịp mặc xong liền bị người từ phía sau ôm lấy, bộ ngực còn bị tóm lấy không ngừng xoa bóp, ngươi có sợ hay không? Nguyễn Mộng sợ tới mức hét lên một tiếng, mở miệng định cắn.
Vệ Cung Huyền vội vàng lên tiếng: “Là anh.”
Nguyễn Mộng vẫn chưa hoàn hồn. Cô mơ mơ hồ hồ bị Vệ Cung Huyền xoay người lại, trên mặt lộ ra thần sắc đờ đẫn.
Vệ Cung Huyền cũng biết mình đã làm cho cô sợ hãi, vội vàng ôm cô an ủi:
“Nhuyễn, Nhuyễn, đừng sợ đừng sợ, là anh là anh.”
“…Anh, anh không phải đi làm rồi sao?”
Ông trời, cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi, linh hồn nhỏ bé sắp bị hù doạ cho không còn rồi.
Vệ Cung Huyền cười khẽ, giúp cô cởi đồ ngủ ra, cầm lấy áo ngực mặc vào giúp cô.
Bàn tay to lướt qua trước ngực cô liền không để lại dấu vết liếc mắt một cái, thấy mình đã đem vết đỏ trên ngực cô che tốt, mới hài lòng gật đầu một cái, cầm lấy cánh tay Nguyễn Mộng vòng qua đai an toàn, thuận tiện vui vẻ ăn chút đậu hủ.
Điều chỉnh vị trí áo ngực một chút khiến cho hai bầu ngực – vốn dĩ đã vô cùng đầy đặn – càng thêm no tròn, mãnh liệt phong tình vạn chủng.
Nhất là Nguyễn Mộng đã được anh thương yêu qua, có lẽ là bởi vì cảm giác rất dễ chịu, sắc mặt vốn trắng lại càng thêm ửng hồng, thoạt nhìn càng giống như quả đào mật tươi ngon, mọng nước.
Vệ Cung Huyền phát hiện thì ra ngữ văn của mình quả thật rất kém rồi, hình dung Nguyễn Mộng cái gì đều giống như cây đào mật.
Ừ…. Thời điểm ôm vào trong ngực mềm mại, thật giống như là bánh bao trắng nõn mềm mịn.
“Hôm nay không đi làm, anh mới vừa ở thư phòng đem văn kiện hôm nay ký xong hết rồi, đang đợi dẫn em đi ra ngoài ăn cơm.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
- Chương 17