Nguyễn Mộng rời đi mà không hé lời nào, kiếp trước cô không có đi mà không nói lời cáo biệt như vậy. Lúc trước cô có từ biệt hay không Vệ Cung Huyền cũng không để ý, dù sao cô cũng không là gì đối với anh.
Nhưng tại sao vô duyên vô cớ nhảy ra một Ôn Dư Thừa đây? Điều này thật phi lý.
Cô cũng không thể tiếp tục như vậy nữa, bị Vệ Cung Huyền ăn sạch sành sanh thì thôi lại còn bị người khác xem thường!
Cô, Nguyễn Mộng một không trộm hai không giành, cả đời này đi nhầm một bước duy nhất chính là Vệ Cung Huyền. Trừ lần đó ra, cô thật sự không có làm gì sai, tại sao luôn bị người khác xem thường?
Những kẻ luôn cười nhạo xem thường cô đều toàn là người tốt, không bao giờ phạm sai lầm sao? Đời người dài như thế, không ai có thể biết trước điều gì.
Trọng sinh…. Hình như rất phiền toái.
Nguyễn Mộng ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, cô hiện tại cũng không biết Vệ Cung Huyền muốn ăn gì, nhưng mà chuyện thường khó đoán. Cho nên cô vẫn chuẩn bị một phần bò bít tết cùng salad cà rốt để đề phòng anh đổi ý, làm mọi người lúng túng.
Nguyễn Mộng nhìn một bàn đầy đồ ăn năm món, thêm một món riêng của Vệ Cung Huyền, cô thấy mình thật lãng phí. Nấu xong thì cả người cũng toàn mùi khói dầu, cực kỳ không thoải mái.
Bắt nồi cháo chuẩn bị cho sáng mai, rồi lấy quần áo trên ban công đi vào phòng tắm.
Sau khi từ nhà tắm ra, cô thật lúng túng.
Tại sao lại nói là lúng túng? Bởi vì Nguyễn Mộng tắm xong cũng chỉ mặc áo ngủ, dù sao Vệ Cung Huyền cũng không phải là lần đầu tiên thấy cô chỉ mặc áo ngủ. Nhưng lúng túng, bởi vì có khách. Nguyễn Mộng thế nào cũng không ngờ đến cả gã Ôn Phó tổng cũng sẽ cùng đi theo.
Cô vừa lau tóc từ trong phòng ngủ đi ra, muốn đến phòng bếp xem nồi cháo một chút, lại ngạc nhiên phát hiện hai người đàn ông này đang một trước một sau mà đem cặp công văn thả trên khay trà ở phòng khách, vừa vặn đúng lúc cô bước ra, ba người họ hoàn toàn sửng sốt.
Nói như thế nào đây?
Rõ ràng chính là người phụ nữ bình thường béo ục ịch, nhưng nhìn qua tựa hồ có điểm bất đồng. Cũng không thể nói là đặc biệt xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không xấu xí, ngược lại có một loại phong tình hấp dẫn khác thường.
Áo ngủ rộng thùng thình che giấu bộ dáng mập mạp, phía dưới lộ ra một đôi bắp chân tuyết trắng, cả người đều giống như… ừ, một cái bánh bao trắng mềm, làm ngươi ta nhìn là muốn cắn một ngụm ăn sạch.
Nguyễn Mộng cũng không biết bản thân đã hấp dẫn ánh nhìn của hai người đàn ông ưu tú hiên tại. Ánh mắt bọn họ cứ như là đang muốn nhìn xuyên thấu tầng lớp vải trên ngươi cô.
Nguyễn Mộng nháy mắt mấy lần, theo thói quen giương mắt nhìn Vệ Cung Huyền, hi vọng anh có thể nói một câu phá vỡ bầu không khí khó xử này.
Thật sự là gặp quỷ ah, cô cũng chỉ là người phụ nữ quá mức bình thường, Vệ Cung Huyền lại cảm thấy tim mình đập loạn một nhịp. Con người khi tâm tình thay đổi thì nhìn cái gì cũng thay đổi.
Nếu là kiếp trước, Vệ Cung Huyền nhất định thấy Nguyễn Mộng vừa mập vừa xấu, ý đồ xấu xa, sẽ tặng cho cô một cái liếc mắt khinh thường. Đáng tiếc, đó là Vệ Cung Huyền của kiếp trước, người đàn ông chưa bao giờ tìm hiểu kĩ về Nguyễn Mộng.
Anh vốn không phải là kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không thì làm sao có thể thủ thân suốt bốn năm chờ bạn gái ở nước ngoài. Kiếp trước anh cùng cô kết hôn, cũng thật sự nghĩ sẽ đối xử tốt với cô một đời, tuy không yêu nhưng cũng tôn trọng như bạn bè.
Nhưng chuyện trên đời thường không như ý mình.
Sau khi kết hôn, Nguyễn Mộng muốn nhiều hơn thế cô biết anh không thích nhất là dạng phụ nữ chủ động, nhưng cô khi ấy rất ngu, cái gì cũng không quan tâm, chỉ cố gắng mạnh mẽ tiên về phía trước, mặc kệ thương tổn bao nhiêu, cũng mặc kệ cả đứa nhỏ mình măng nặng đẻ đau, không lo lắng không chăm sóc, chỉ một lòng hướng về Vệ Cung Huyền.
Việc cô không quan tâm đứa nhỏ như giọt nước tràn ly, lại thêm người phụ nữ kia trở về, Vệ Cung Huyền cũng từng muốn cự tuyệt, nhưng tình yêu thì làm sao có thể bỏ đây.
Kiếp này lại không thể tiếp tục sai như trước. Nguyễn Mộng coi anh như thú dữ, cố tình tránh thật xa, nhưng trong lòng vẫn như cũ, rất rất thích anh. Hai ý nghĩ mâu thuẫn nhau cùng tồn tại cũng thật hấp dẫn người.
Mặc kệ là thương hại cũng được, mà động lòng cũngt ốt, từ cái đêm cô trọng sinh, ở trên giường lớn kia mặc kệ anh tận tình yêu lần đó, Vệ Cung Huyền đã không tự chủ bị cô mê hoặc.
Cho nên anh bây giờ nhìn Nguyễn Mộng, đã cảm thấy cô mượt mà mềm mại, hết sức vui mừng, ngay cả trong đôi mắt kia cũng tràn đầy nhu tình.
Nhất là sau khi anh nhìn thấy trong mắt cô có chút kinh hoàng lại có vài phần nhu nhược mà nhìn anh. Nguyễn Mộng khẩn trương kéo vạt áo anh cũng không làm anh thấy đột ngột, anh chỉ thấy cô như cô gái nhỏ, anh nào biết trước mặt anh là người phụ nữ lớn tuổi hơn mình.
Nguyễn Mộng hít một hơi lấy dũng khí, dù gì cô cũng từng có lúc không quản gì đi tìm thuốc để quên đời, cũng đã từng bị phạt vì đua xe; ban đầu cô yếu thế chẳng qua là chưa có chuẩn bị, hiện tại không thể như vậy.
Cô cũng không phải là cái bánh bao mềm, ai muốn nhào nặn ra sao cũng được. Vì vậy, Nguyễn Mộng lập tức nâng mặt, bộ dáng bình tĩnh, nhưng vừa chạm ánh mắt đen như mực lại tràn đầy ánh sáng của Vệ Cung Huyền thì lập tức ỉu xỉu:
“Ah…. Làm sao anh lại về?”
Hỏi xong lại muốn tát chính mình, chẳng phải anh đã nói chiều nay về ăn cơm sao.
Vệ Cung Huyền cũng không nói gì, chỉ là đi lên trước sờ sờ tóc của cô:
“Đi sấy khô tóc trước đi, em đang tính làm gì thế?”
“À?” Cô há to mồm, kinh ngạc.
“Nha… Em là muốn đi phòng bếp xem nồi cháo một chút.”
“Để anh, em vào thay áo trước đi.”
Nói xong vỗ vỗ đầu của cô, đem cô hướng phòng ngủ đẩy một cái. Nguyễn Mộng tay chân luống cuống vừa đi vừa nhìn mình, lúc này mới phát hiện ra bởi vì mới vừa tắm xong, cô lười phải mặc nội y, bộ ngực đầy đặn vươn cao dán cả vào áo ngủ, nhìn kỹ thậm chí nhìn thấy đầu nhũ hoa nổi lên. Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, không cần Vệ Cung Huyền thúc giục liền chạy về hướng phòng ngủ.
Nhin bóng dáng tròn vo của cô, Ôn Dư Thừa cười nhếch mày:
“Tuy là có mập một tí, nhưng vẫn rất hâp dẫn nha, tay một người đàn ông không thể nắm trọn nha.”
Vệ Cung Huyền liếc một cái:
“Cô ấy là bà xã tôi.”
Ngụ ý chính là, cậu chết tâm ma đi.
Nói như thế nào cho đúng đây?
Trên đời này có một loại người, nói anh ta đê tiện cũng không hoàn toàn đúng, mà nói anh ta khó chịu cũng không chính xác; anh ta thích xem diễn cũng đúng, đặc biệt còn thích thêm một chân vào cho náo nhiệt, cuối cùng trở thành một nhân vật quan trọng trong buổi diễn.
Đương nhiên, cũng có thời điểm không như ý, như lúc này đây, anh chỉ sợ thiên hạ không loạn, ở sau lưng ồn ào, dựa vào miệng lưỡi linh hoạt, nói trúng vài chuyện, từ đó đạt được mục đích của mình.
Rất rõ ràng, Ôn Dư Thừa chính là người như vậy. Anh lúc còn nhỏ rất hướng ngoại, người lớn đều nói anh rất ngoan, đáng tiếc mọi người đều nhìn nhìn lầm rồi.
Ôn Dư Thừa chính là một người hoạt bát hướng ngoại, thích quấy rối, sau khi lớn lên cư nhiên thành người được người người khen ngợi phẩm chất tốt, đây thật là làm rớt không ít mắt kính của nhiều người, Vệ Cung Huyền cùng anh ta lớn lên, dĩ nhiên là nhìn ra sự thật đó.
Nói anh ta hư cũng không hoàn toàn, anh ta không sợ người, cũng tuyệt đối đối xử tốt với bạn bè. Yêu thích duy nhất chính là thích xem náo nhiệt, càng nóng càng náo càng tốt, không đủ náo nhiệt, anh ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho thêm náo nhiệt, cho nên Vệ Cung Huyền cùng Nguyễn Mộng sẽ phải gặp bi kịch.
Nếu như nói Nguyễn Mộng nơi nào có khả năng hấp dẫn Ôn Dư Thừa vô lại này, thì đó chính là những tin đồn về cô, gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt của anh ta, nhưng cái gì không phải do lòng hiếu kỳ phát triển mà đến đây?
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vệ Cung Huyền, hơn nữa tựa hồ trong giọng nói có cất giấu uy hϊếp, Ôn Dư Thừa cười.
Anh ta cảm giác mình thật vui vẻ, thật vui vẻ, không nghĩ tới cô bánh bao kia thật đúng là rất có dáng nha, không có mặc áσ ɭóŧ cũng có thể kiên đĩnh đầy đặn đến trình độ kia, dù cho Silicon bây giờ đi đầy đường cũng không thể so được, cũng không biết sờ vào thế nào.
(MTY: *sặc*)
Vê Cung Huyền làm sao không hiểu hắn đang nghĩ gì, nói khó nghe một chút, chỉ cần lướt qua ánh mắt anh ta, đã biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì. Vì vậy anh cũng rất dứt khoát lưu loát hạ lệnh trục khách
“Tôi thấy cậu tốt nhất đi ra ngoài ăn tối sẽ tốt hơn đó.”
“Quỷ, tôi đây có chỗ nào đắc tội với ông chủ lớn anh vậy?”
Ôn Dư Thừa kêu oan, đi theo anh vào phòng bếp, như tên trộm cười một tiếng hỏi:
“Hắc, tôi nói này, không phải cậu muốn sống bình thản qua ngày không nghĩ về người phụ nữ đó nữa sao?”
Đối với người phụ nữ kia Ôn Dư Thừa cũng không quá chào đón. Mặc dù cô ta nhìn cao quý dịu dàng, nhưng đáng tiếc trong mắt anh cũng không bằng cô nàng bánh bao dễ chọc ghẹo kia.
Có lẽ thật đúng là người phân theo nhóm, kẻ có tâm địa gian trá cũng thích chọn mềm khi dễ, khi dễ lâu ngày dần dần sẽ thấy thuận mắt, Nhất là Nguyễn Mộng thật rất đúng khẩu vị của anh ta.
Đừng hỏi anh tại sao, có lẽ là bởi vì anh ta thích ăn bánh bao thịt.
“Đừng nhắc tới cô ấy.”
Người phụ nữ kia chính là quả địa lôi, nếu dẫm trúng sẽ không toàn mạng. Mặt Vệ Cung Huyền liền biến sắc, trừng mắt liếc anh ta một cái.
Ôn Dư Thừa đang chờ anh phản ứng như vậy, nếu như nói Vệ Cung Huyền hiểu rõ anh ta, vậy anh ta không phải càng hiểu Vệ Cung Huyền hơn sao? Nở nụ cười gian xảo:
“Cậu đã không bỏ được người phụ nữ kia, vậy đem viên bánh bao này cho tôi chơi, như thế nào?”
Chơi? Vệ Cung Huyền chán ghét nhất chính là vẻ mặt cà lơ phất phơ bất cần đời này của Ôn Dư Thừa, mà anh ta lại phô bày rất tốt kia. Anh cũng chẳng muốn can dự đến làm gì.
Nhưng hiện nay tên Dư Thừa lại có chủ ý với Nguyễn Mộng, việc này thì Vệ Cung Huyền không thể không quản.
Đừng nói là bản thân từng nghĩ sẽ sống trọn đời cùng Nguyễn Mộng, cho dù không như thế thì cũng không người đàn ông nào nguyện ý đem bà xã mình cho người khác “chơi”.
Hơn nữa lại còn xem cô như khối bánh bao mà đùa bỡn. Chơi như thế nào đây? Để trên đất mà đá đi sao? Xem như túi đồ ăn ăn xong rồi bỏ sao? Cuối cùng là vứt bỏ vào thùng rác hay là ném cho chó ăn?
Vì vậy lập tức Vệ Cung Huyền liền cau mày lại:
“Cậu đang nói hươu nói vượn đi đâu vậy, cô ấy giống mấy người đàn bà của cậu sao?”
Ôn Dư Thừa hú lên quái dị:
“Có cái gì không giống chứ. Khối bánh bao kia thủ đoạn còn cao hơn những người phụ nữ khác. Nếu không thế thì làm sao cho Liễu Hạ Huệ Vệ tổng cùng cô ấy kết hôn, lại còn cố tỏ ra vẻ đáng thương như bánh bao chay, người phụ nữ như vậy không dễ chơi sao?”
Anh ta là thích nhất chơi đùa với phụ nữ. Nói về việc chơi đùa, anh ta tự nhận đứng thứ hai thì không ai dám tranh hạng nhất đâu.
Chân mày Vệ Cung Huyền nhíu lại sâu hơn:
“Tránh ra.” Quơ múa cái muỗng ngăn trở người kia bước qua.
Ôn Dư Thừa suy nghĩ một chút:
“Mặc dù tôi biết cậu vẫn luôn muốn kết hôn cùng bà xã sống yên ả qua ngày, nhưng người kia sớm muộn gì cũng trở về, cậu chớ nên để khối bánh bao lún sâu hơn, cô ấy thích cậu muốn phát điên. Đến lúc đó hai hổ đánh nhau… Hắc, cậu nói xem, hai người phụ nữ ai lợi hại hơn?”
Vệ Cung Huyền lấy một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Ôn Dư Thừa một cái, không hiểu trên thế giới tại sao có thể có người không an phận hơn nữa, thích bỏ đá xuống giếng như thế:
“Tóm lại cậu đừng suy nghĩ nhiều, cách Nguyễn Mộng xa một chút.”
“Vậy cũng không được, tôi thấy cô ấy rất hợp mắt, không cách xa được.”
“Vậy bây giờ cậu có thể lăn ra ngoài.”
Vệ Cung Huyền để xuống cái muỗng, kéo ống tay áo. Ôn Dư Thừa lui về phía sau nhảy một bước dài.
“Đừng, tôi là người văn minh, không đánh nhau, không cho cũng không sao, tôi không muốn không được sao? Cậu cho là một cái bánh bao thịt sẽ có người khác thích sao?”
Vệ Cung Huyền liếc anh một cái, lần nữa nhặt lên cái muỗng khuấy trong nồi cháo: “Thế là tốt nhất.”
Hai người đang bàn luận thì Nguyễn Mộng đã thay quần áo ở nhà đi ra. Cô đem tóc quấn lên, lộ ra gương mặt trắng nõn sáng sủa, cả người như kẹo đường, ngọt chịu không được.
Dĩ nhiên, đây là trong mắt Vệ Cung Huyền. Còn đối với con mắt tục nhân của Ôn Dư Thừa thì cũng chỉ thấy một cái bánh bao đang đi mà thôi…