Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sự Hối Hận Muộn Màng

Chương 6

« Chương Trước
14

Mẹ tôi bí mật bế một bé gái đi trong khi những người trong bệnh viện không để ý.

Bà bịt chặt miệng cô bé, sau đó bắt cô bé đi.

“Đừng khóc, đừng khóc, dì cũng có một cô con gái, lớn hơn con một chút thôi.”

Bà dắt bé gái vào nhà, chỉ tấm hình của tôi cho cô bé xem:

“Nhìn này, nhìn này, xinh đẹp như con vậy..."

Bà không nhịn được thở dà một tiếng, rồi che miệng lại khóc.

Cô bé sợ hãi nhìn mẹ tôi, vừa nhìn thấy bức ảnh liền nhỏ giọng hỏi: “Đây là con gái dì à?”

“Dì ơi, vậy con gái dì đâu?”

“Con bé, con bé mất rồi, dì rất nhớ con bé."

Mẹ tôi ngồi xổm trên mặt đất, như thể đang tìm kính vậy.

Lần đầu tiên bà thừa nhận rằng bà nhớ con gái mình, đứa con gái mà bà đã mắng nhiếc hơn 20 năm và phải vật lộn để tồn tại.

“Vậy con và dì đi tìm cô ấy nhé?”

Cô bé có chút sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nắm lấy tay mẹ tôi, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cùng nhau tìm cô ấy nhé.”

Mẹ tôi cúi đầu và nói được một cách mơ hồ. Bà ấy thực sự đã dẫn theo cô bé bị bắt cóc, tìm kiếm tôi vu vơ trên phố.

Sự biến mất bất ngờ của bé gái khiến bệnh viện hoảng hốt.

Họ đã gọi báo cảnh sát.

15.

Bé gái được tìm thấy trên đường phố theo manh mối mà người khác cung cấp, cảnh sát đã xác định được kẻ buôn người chính là mẹ tôi.

Họ bố trí người ở đó và chờ thời cơ.

Mẹ tôi nắm lấy tay cô bé mà không hề hay biết gì, vừa đi vừa hét lên: “Y Y, con ở đâu…”

Cảnh sát nghĩ mẹ tôi là một kẻ buôn người.

Họ phục kích sẵn, nhận được lệnh, mẹ tôi bị xô ngã, lảo đảo ngã xuống đất.

"Y Y! Y Y!" Bà ấy vẫn đang hét lên: "Tại sao các người lại bắt tôi? Tôi chỉ muốn tìm con gái của mình! Tại sao các người lại bắt tôi?"

Một số dì hàng xóm đang xem náo nhiệt đã nhận ra bà ấy, nhíu mày giải thích với cảnh sát:

"Con gái bà ta đã chế.t cách đây ba năm rồi, bà ta bị chủ nợ truy đuổi. Chẳng hiểu sao lại phát điên đi bắt con của người khác."

"Đáng đời mà, lúc có con gái thì không trân trọng, giờ nó không còn lại đi bắt con người khác."

“Nếu bị bắt thì cũng là do bà ta đáng đời.”

Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt đυ.c ngầu, nhưng họ không hề sợ hãi:

"Bị bắt cũng là do đáng đời."

Mẹ tôi bị bắt giam, bắt cóc một đứa trẻ không phải là chuyện đơn giản.

Lúc bà bị bắt khuôn mặt tái nhợt.

Những ngày bị giam cũng không thoải mái, các tù nhân khác có người nhà đến thăm, nhưng bà ấy thì không.

"Này, sao lớn tuổi vậy rồi mà vẫn bị bắt vậy? Bà không có người thân sao?"

Mẹ tôi lắc đầu: "Tôi có một đứa con gái."

"Nhưng nó đã chế.t rồi."

Tù nhân ban đầu muốn nói với bà rằng con gái cũng rất tốt, nghe thấy đã chế.t thì im lặng luôn.

Họ nhỏ giọng thảo luận, con trai nhà ai về già không lo cho mẹ, cuối cùng vẫn là nhờ con gái phụng dưỡng.

Mẹ tôi cũng ngồi đó, mặt tái nhợt lắng nghe hồi lâu, xấu hổ nhìn bọn họ: "Con trai không tốt vậy sao..."

Tù nhân cười lạnh một tiếng: "Cũng gần giống như vậy, nhà các người cần người nối dõi sao? Đã là thời đại nào rồi, con trai tôi cũng có thể không được tốt, còn tùy đứa con có hiếu hay không, đứa con có hiếu thì bất kể giới tính nào cũng tốt.…”

Mẹ tôi nắm lấy tay bà ấy, sắc mặt tái nhợt, nhìn người bạn tù, lẩm bẩm nói: "Đứa con có hiếu... có hiếu..."

Bà ấy tuyệt vọng ngồi xuống bên cạnh, run rẩy lấy tấm ảnh của tôi ra khỏi tay.

Bà ấy thậm chí còn không có một bức ảnh chụp chung nào với tôi.

Bức ảnh là tôi chụp một mình.

Bà ấy vuốt ve bức ảnh của tôi bằng đôi bàn tay gầy guộc, lần đầu tiên rơi nước mắt, tôi tự hỏi không biết liệu đó có phải là nước mắt cá sấu hay không.

“Là có hiếu, là có hiếu…”

16

Mẹ tôi ở trong tù không có ai đến thăm, cho đến ngày hôm đó, Lục Thành cầm một cuốn sổ đến tìm bà.

Thấy đó là Lục Thành, mẹ tôi nháy mắt lấy lại tinh thần.

Bà thận trọng hỏi: "Lục Thành, con có khỏe không? Dì không hỏi mượn tiền con. Dì muốn ra ngoài viếng mộ Y Y."

Lục Thành dừng lại một chút, sau đó bỏ đống đồ mang theo ra:

"Dì, cháu tìm thấy thứ này trong đồ đạc của Y Y. Cô...cô ấy trước khi chế.t có viết cho dì một bức thư. Cháu cảm thấy cái này nên để dì tự mình xem.”

Khuôn mặt mẹ tôi có chút phấn khích, bà lúng túng nắm chặt một góc của bộ đồng phục tù nhân: "Con bé, con bé để lại cho dì một bức thư, còn nói gì nữa không? Cho dì xem, cho dì xem."

“Cảm ơn con, Lục Thành, dì cảm ơn con.”

Bà sờ sờ hàng rào, cẩn thận nhìn chữ trên sách.

Lúc này bà mới phát hiện, trên đó chỉ có một câu ngắn ngủi: Hi vọng kiếp sau không làm con gái của mẹ nữa.

Đồng tử của mẹ tôi mở to, bà ấy giật mạnh hàng rào như thể không thể tin được: "Y Y, Y Y đã nói với tôi điều này! Còn gì nữa? Còn gì nữa?"

Bà ấy kích động đến mức suýt đập phá hàng rào, bị cai ngục ngăn lại.

Hai mắt mẹ tôi đỏ ngầu, cuộn người lại kêu lên kỳ quái, sau đó từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm: “Y Y! Y Y!”

Lục Thành cắt ngang: "Dì, không có chuyện gì khác, trước khi chế.t Y Y chỉ nói câu này."

Mẹ tôi càng kích động: "Không phải, không phải..."

Sau đó, bà hét lên: "Y Y, mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, con quay về được không? Mẹ sai rồi..."

Sau đó, tôi chứng kiến cảnh mẹ tôi đập đầu vào tường sau khi trở về phòng giam, máu chảy đầm đìa, bà chế.t ngay tại chỗ.

Lúc Lục Thành nghe tin mẹ tôi qua đời, anh ta hơi loạng choạng, chỉ biết cố chấp cầm cuốn sổ và một đống giấy kiểm tra trên tay.

Đó là danh sách kiểm tra của anh ta, mấy ngày nay anh ta muốn trải nghiệm nỗi đau của tôi trong những năm qua, cho đến khi anh ta bị đau dạ dày và cuộn tròn trên mặt đất, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta thì thầm vào không trung: "Y Y, đây là quả báo, đây là quả báo của anh, em có thấy không? Anh xin lỗi!"

Tôi khẽ nhìn thân thể vặn vẹo đầy đau đớn của anh ta, ngày đó linh hồn tôi cuối cùng cũng thanh thản tiêu tan trong không trung.

[Hoàn]
« Chương Trước