Chương 1

Lúc tôi còn sống mẹ tôi thường phàn nàn sao lại sinh ra một đứa mất nết như vậy.

Bà ấy không thích tôi và ghét tôi vì tôi là con gái.

Vì bố tôi nghiện rượu nên tôi thường chứng kiến cảnh bố say khướt về nhà vào ban đêm và đánh mẹ tôi vì thua cá độ.

Bố tôi sẽ quay sang và đánh đập tôi sau khi đánh mẹ tôi. Mẹ tôi cho rằng con gái là vô dụng, sau khi bố tôi say rượu qua đời, nửa đêm mẹ tôi thường véo tay tôi đến tìm bầm cả lên.

Bà mắng tôi là đồ thất bại, bà nói tôi không phải là con trai nên rất vô dụng.

Biết tôi và Lục Thành yêu nhau, bà ấy lại véo tay tôi mắng: "Đồ khốn! Đàn ông đều không phải thứ tốt lành gì, mày phải nhớ kỹ, phải kiếm nhiều tiền!"

Sau khi kết hôn, tôi đưa hết số tiền kiếm được cho mẹ để mẹ không phải lo cơm ăn áo mặc. Tôi làm việc cả ngày lẫn đêm, còn Lục Thành thì ngày càng thất vọng về tôi.

Bạn anh cười nói sau lưng anh: "Lục Thành, cậu lấy phải cô vợ cuồng công việc rồi, sao vợ cậu lại đáng sợ như vậy chứ?"

Lục Thành lúc đầu chỉ là cười cười.

Về sau, nụ cười ngày càng có ý nghĩa khác.

Sau khi tôi tăng ca ba đêm liên tiếp về, anh mắng tôi bị điên:

"Bạch Y Y, em bị điên à? Thân thể sắt thép cũng không chịu nổi tăng ca như vậy, em từ chức đi, anh nuôi em không phải sướиɠ hơn sao?"

Tôi mệt đến nỗi xuất huyết dạ dày, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không được”.

2

Lục Thành là một công tử nhà giàu, anh ta ngậm thìa vàng từ khi còn nhỏ, đương nhiên chưa bao giờ nếm trải mùi vị nghèo khó.

Anh ta cho rằng tôi không ốm mà rên, thích trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, giả vờ để cho anh ta thấy.

Anh bắt đầu cả đêm không về nhà.

Cuối cùng, khi tôi ở lại tăng ca cho đến 11:30, tôi phát hiện Lục Thành đang hôn một người phụ nữ ở tầng dưới, anh ta ôm chặt lấy người phụ nữ đó, như thể anh ta muốn khảm cô ta vào tận xương tủy, cho đến khi đôi môi mỏng của anh ta dính đầy son.

"Lục Thành."

Khi nghe thấy giọng tôi, anh ta cười đến gần tôi: "Bạch Y Y, không phải tất cả phụ nữ đều bận rộn giống như em đâu."

"Họ có nhiều thời gian hơn em, em biết không?"

Người phụ nữ anh ta đang ôm có thân hình mê người, trên mặt trang điểm lộng lẫy.

Bụng tôi bắt đầu đau nhói, hơi buồn nôn.

"Lục Thành, như em đã nói, em không thể từ chức."

Lục Thành tức giận cười: "Được, em là người bận rộn, không thể từ chức? Vậy chúng ta ly hôn đi."

Tôi nén nghẹn nơi cổ họng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh: “Anh nói thật à?”

Lục Thành cười hôn người phụ nữ bên cạnh: "Đúng vậy, như tôi đã nói, ly hôn đi, Bạch Y Y."

"Tôi mệt mỏi với một người phụ nữ nhàm chán như em!"

Anh ta ném hành lý của tôi từ nhà xuống lầu, tôi cúi đầu loạng choạng nhặt quần áo lên.

Lúc này điện thoại rơi ra khỏi túi.

Màn hình sáng lên, là tin nhắn của mẹ tôi, mẹ chỉ nhắn một câu:

"Tiền tháng này khi nào mới gửi?"

3

Tôi chế.t vì ung thư dạ dày, trước khi chế.t tôi đã chuyển hết số tiền mình có cho mẹ. Tôi đã không làm điều trị bởi vì điều đó sẽ tốn rất nhiều tiền.

Lúc đầu mẹ tôi không biết tôi đã chế.t.

Khi bà ấy nhận được số tiền lớn, lần đầu tiên bà ấy gửi tin nhắn lại cho tôi.

Đó là lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm bà ấy nói yêu tôi, nhưng tiếc là tôi không thể nhìn thấy điều đó nữa.

"Con gái, con thực sự là đứa con tốt nhất của mẹ! Mẹ yêu con."

Bà không biết rằng, con gái bà đã chế.t.

Tôi không biết tại sao linh hồn của tôi vẫn chưa được đầu thai, có thể là do cả đời tôi đã sống vì người khác.

Tôi có chút buồn chán khi phải ở thế giới này, nhưng cuối cùng linh hồn tôi không thể không trôi dạt về phía mẹ tôi, tôi chỉ muốn xem mẹ đã sử dụng tiền vào đâu.

Mẹ tôi mua một sợi dây chuyền vàng to bằng số tiền đó, bà đi khoe với hàng xóm rằng lần đầu tiên con gái bà thành đạt.

Nhưng hàng xóm lại chế nhạo: “Con gái dù sao cũng phải lấy chồng, hiếu thuận đến đâu cũng là người nhà khác, không tốt bằng con trai.”

Mặt mẹ tôi biến sắc, bà thấy cũng có lý, mở tin nhắn điện thoại ra, tôi thấy mẹ gửi cho tôi một tin nhắn phàn nàn:

“Nếu không phải tại con, mẹ đã không phải sống vất vả như vậy rồi, không có con trai nương tựa.”

Bà ấy gõ và xóa trên bàn phím, cố gắng tìm một từ thích hợp để có thể chọc tức tôi dữ dội hơn.

Lúc này chuông điện thoại reo lên:

"Bà là mẹ của Bạch Y Y?"

Mẹ sốt ruột nói: “Là tôi, có chuyện gì vậy?”.

"Thật xin lỗi, cô Bạch được phát hiện đã chế.t ở ngôi nhà đang thuê, mới khám nghiệm xong, chắc là đã chế.t được một khoảng thời gian rồi, bà là người thân duy nhất của cô ấy, có thể tới ký tên không?"

Sắc mặt của mẹ tôi thay đổi rõ rệt.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ấy tái nhợt như vậy: "Không thể nào! Con gái tôi sẽ không chế.t! Nó vẫn sống khỏe mạnh! Mấy ngày trước nó còn chuyển tiền cho tôi!"