Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim)

Chương 45: Cô giảm đau cho tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 45 Cô giảm đau cho tôi

Tông Cảnh Hạo từ đầu đến cuối, ngay cả chân mày cũng không chau một cái, anh đem mu bàn tay bị thương giấu ở sau lưng, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng dường như lại không bình tĩnh giống như biểu hiện.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Tú Tình đang chửi liên tục, cảm giác lạnh lùng từ khoé miệng anh từ chưa có đến có, rồi càng lúc càng lạnh lùng, “Còn đứng ngơ ra đó làm gì?”

Bảo vệ nhận được mệnh lệnh thì lập tức tiến lên áp chế Thẩm Tú Tình, muốn kéo bà ta đi.

Bà ta hoàn toàn là bộ dạng của kẻ điên, lăn lội khóc lóc om sòm, cắn nhân viên bảo vệ.

Thẩm Tú Tình, “Tông Cảnh Hạo mày sàm sỡ con gái tao, còn không chịu trách nhiệm, mày sẽ không được chết tử tế, có tiền thì muốn làm gì cũng được sao? Có tiền thì có thể không cần chịu trách nhiệm sao? Bọn tao là những người không có tiền không có quyền thì bị các người bắt nạt sao?!”

Thẩm Tú Tình mất kiểm soát gào thét, đầu óc bà ta dường như còn chưa tỉnh táo, từng câu từng chữ đều là Tông Cảnh Hạo bắt nạt chèn ép bà ta.

Bà ta bị hại về điều nào trong số đó?

Mọi người vừa nghe thì vô cùng kinh ngạc.

Tông Cảnh Hạo sàm sỡ con gái bà ta?

Tin tức này thực sự tin kinh thiên động địa.

Đừng nói nhân viên trong công ty, ngay cả nhân viên bảo vệ bắt Thẩm Tú Tình cũng muốn nghe thêm một hai câu.

Thẩm Tú Tình ngay cả thể diện cũng không cần nữa, ngồi xuống đất, khóc lóc gào thét trách mắng, “Số tôi khổ quá, chỉ nuôi được một cô con gái mà bị người khác làm hại, còn không có chỗ nào để nói lí lẽ, trên đời này còn có pháp luật không, người nghèo thì bị người khác bắt nạt sao? Đáng phải chết sao— ”

Người tập trung ở cửa càng ngày càng nhiều.

Ánh mắt đều đổ dồn vào Tông Cảnh Hạo.

Sắc mặt Tông Cảnh Hạo hoàn toàn đen kịt, Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn anh kéo góc nghiêng nổi gây xanh của anh lại, trong lòng cô biết anh đang tức giận, hơn nữa rất tức giận.

Anh căm ghét Thẩm Tú Tình, cô đương nhiên vui mừng, nhưng bây giờ rõ ràng có muốn xem trò cười của anh.

Người có máu mặt xuất hiện vụ tai tiếng tìиɧ ɖu͙© lớn như vậy, là chủ đề nói chuyện giải trí của người bình thường sau giờ rỗi rãi.

Lâm Tân Ngôn, “Bà ta là một kẻ điên, các người còn không mau đưa bà ta đi, ở đây làm mất trật tự sao?” Đột nhiên Lâm Tân Ngôn lạnh lùng nói.

Thẩm Tú Tình, “Mày mới là kẻ điên!” Câu nói này của Lâm Tân Ngôn dường như chọc giận Thẩm Tú Tình, nhân lúc bảo vệ không chú ý bà ta bổ nhào vào người cô, mặt mũi hung dữ, “Tao phải gϊếŧ mày!”

Lâm Tân Ngôn bị doạ lùi về phía sau, chỉ nghe thấy một tiếng quát tức giận, “Đâm đầu vào chỗ chết đi!”

Thẩm Tú Tình một lần nữa bị đá văng, lần này càng nhếch nhác hơn so với lần trước, cả người ngã xuống bốn chân chổng lên người.

Ánh mắt Tông Cảnh Hạo nghiêm nghị quét qua đám nhân viên bảo vệ chưa tóm được Thẩm Tú Tình, “Các người làm cái gì vậy? Không muốn làm nữa đúng không?”

Nhân viên bảo vệ toát mồ hôi lạnh, vừa nãy bọn họ sơ ý mới làm cho Thẩm Tú Tình cơ hội làm thương người khác, lần này bọn họ không dám sơ suất, làm không tốt thì sẽ bị mất bát cơm.

Tông Cảnh Hạo, “Đưa vào đồn cảnh sát nói rằng cầm dao gϊếŧ người không thành.” Tông Cảnh Hạo thực sự tức giận, không để lại đường lui, cầm dao gϊếŧ người và cầm dao làm thương người là tội danh hoàn toàn khác nhau.

Nhân viên bảo vệ bắt lấy Thẩm Tú Tình đang như kẻ điên, kéo lên xe đưa đến đồn cảnh sát.

Thẩm Tú Tình gào lên mắng người, hoàn toàn bị nhốt vào trong xe.

Tông Cảnh Hạo, “Giải tán đi.”

Tông Cảnh Hạo lạnh lùng nói, mọi người từ từ giải tán, người đàn ông đi cùng Lâm Tân Ngôn từ từ đi lại gần cô, “Không ngờ rằng cô có thể dũng cảm như vậy, vừa nãy lại dám đứng chắn trước mặt tổng giám đốc Tông.”

Lúc nãy cậu ta cũng nhìn thấy, đang có ý nghĩ thể hiện trước mặt Tông Cảnh Hạo thì đúng lúc này Lâm Tân Ngôn bổ nhào lên phía trước.

“Lần này cô thể hiện trước mặt giám đốc Tông, sau này tổng giám đốc Tông chắc chắn sẽ xem trọng cô hơn, dù sao cô cũng không màng nguy hiểm tính mạng xông lên chắn dao.” Nói xong cậu ta có chút ngưỡng mộ.

Lâm Tân Ngôn đến lúc này mới biết ý của cậu ta là gì.

Tưởng rằng cô cô ý thể hiện trước mặt Tông Cảnh Hạo.

Nhưng trong lòng cô biết, cô không phải như vậy.

Nghĩ xong, ánh mắt của cô nhìn chăm chú vào bàn tay đang bị thương của Tông Cảnh Hạo, cũng không biết vết thương của anh như thế nào rồi.

Cô thế nào cũng không ngờ rằng anh sẽ tay không đỡ lấy lưỡi dao.

Phải đau biết bao!

“Cô tên là gì?” Cậu ta đột nhiên hỏi.

Tâm trạng Lâm Tân Ngôn không để tâm vào lời nói của cậu ta, tuỳ tiện trả lời, “Lâm Tân ngôn.”

“Buổi tối có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm, tan làm tôi có thể đợi cô.”

Hả?

Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn cậu ta, cậu ta đang hẹn cô sao?

Có nhầm hay sao, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Lâm Tân Ngôn hoàn toàn ngớ người ra.

Lâm Tân Ngôn, “Tôi—”

Tông Cảnh Hạo, “Cô, đi theo tôi!” Sắc mặt Tông Cảnh Hạo nói có nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, đây không phải ở trước mặt anh dụ dỗ đàn ông sao?

Cô rốt cuộc có biết hai chữ xấu hổ không?

Lâm Tân Ngôn mau chóng đi theo anh.

Người đàn ông phía sau lưng cô không từ bỏ hỏi, “Cô Lâm, buổi tối tan làm tôi đợi cô ở cửa công ty, cùng nhau ăn cơm tối.”

Bước chân Tông Cảnh Hạo dừng lại một lúc, quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn.

Cô đang muốn trả lời thì bắt gặp một đôi mắt như muốn tức giận, dường như chỉ cần Lâm Tân Ngôn dám đồng ý thì anh có thể bóp chết cô!

Lâm Tân Ngôn co rúm lại, dò hỏi, “Anh tức giận sao?”

Anh không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Nhìn chằm chằm như hổ đói.

Lâm Tân Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn người đàn ông kia, “Xin lỗi, tôi đã có hẹn rồi.”

Cô lại quay đầu lại, sắc mặt Tông Cảnh Hạo dần dần tốt hơn một chút, câu trả lời của Lâm Tân Ngôn làm anh hài lòng.

Cô suy nghĩ một lúc vẫn lên tiếng hỏi, “Tay của anh có nghiêm trọng không, có cần đi bệnh viện không?”

Tay không nắm lẫy lưỡi dao, Lâm Tân Ngôn cảm thấy chắc bị thương không nhẹ.

Tông Tử Hạo không trả lời mà bước vào thang máy, Lâm Tân Ngôn đi theo.

Cô chủ động nhấn nút số tầng, sau đó đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào mình ở trong tấm thép có thể phản chiếu bóng người trong thang máy.Lần lựa một lúc, “Khi nào cô Bạch đi làm thì bảo cô ấy băng bó cho anh.”

Cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì anh cũng là vì cô mà bị thương, cô phải quan tâm một chút.

Tông Cảnh Hạo nhìn cô từ trong vách thang máy, nghe không ra là vui mừng hay tức giận, bình tĩnh nói, “Cô ấy đi công tác ở nước Arồi.”

Lâm Tân Ngôn đột ngột ngẩng đầu, nhìn anh, đêm qua không phải còn cùng anh tham gia bữa tiệc sao?

Sao lại đột nhiên như vậy.

Tông Cảnh Hạo chỉnh lại sắc mặt, “Sắp xếp công việc.”

Anh tuyệt đối sẽ không nói, anh cố ý điều Bạch Trúc Vi đi.

Anh không phải đồ ngốc, cảm xúc mà anh không khống chế được đối với Lâm Tân Ngôn, có thể là anh hơi thích cô?

Anh không phải là người từng yêu, anh không hề hiểu cảm nhận đó là gì, tóm lại Lâm Tân Ngôn có sức hấp dẫn đối với anh.

Lâm Tân Ngôn, “À.”

Lâm Tân Ngôn à một tiếng liền không lên tiếng nữa.

Một tiếng ting vang lên, thang máy dừng lại ở tầng làm việc, cửa tháng máy từ từ mở ra.

Tông Cảnh Hạo bước ra, Lâm Tân Ngôn đi theo sau anh, nhìn thấy vết thương trên tay anh toàn là máu, còn về miệng vết thương thì nhìn không rõ.

Nhìn thấy Tông Cảnh Hạo sắp đi vào văn phòng, Lâm Tân Ngôn bước nhanh hơn, đuổi kịp anh, “Hay là tôi giúp anh xử lý một chút?”

Tông Cảnh Hạo không lên tiếng mà đứng ở cửa văn phòng không cử động.

Lâm Tân Ngôn dường như hiểu được ngôn ngữ cơ thể của anh, vội vã tiến lên đẩy cửa văn phòng ra, nghĩ đến hộp y tế phòng khi cần đang ở trong tủ phòng nghỉ ngởi, thế là cô nói, “Tôi đi lấy hộp y tế.”

Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn dáng người bận rộn của cô, khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười.

Lâm Tân Ngôn cầm hộp y tế quay lại, Tông Cảnh Hạo đang ngồi trên sofa, tay bị thương đặt lên đầu gối, máu trên tay đã đông lại, cô cầm hộp y tế bước đến, đặt hộp y tế lên bàn trà mở ra, tìm nước sát khuẩn, bông băng, cô cụp mắt xuống, “Thuốc ở chỗ này có giới hạn, nếu như nghiêm trọng thì vẫn phải đi bệnh viện.”

Khi nói chuyện cô đã chuẩn bị xong, tâm tư đều đặt vào vết thương trên tay anh, không có ý nghĩ dư thừa nào khác, cô cầm lấy tay anh, cô nhìn rõ miệng vết thương trên tay anh.

Xuyên ngang lòng bàn tay, nếu không phải anh nắm chặt nắm đấm để ấn chặt vào miêng vết thương thì không biết sẽ chảy bao nhiêu máu.

Tay Lâm Tân Ngôn hơi hơi run rẩy, thấp giọng nói, “ Có thể sẽ hơi đau, anh cố chịu nhé.”

Cô cầm miếng bông đã tẩm cồn lau máu trên tay anh, tuy cô chừa từng làm qua những việc như vậy, nhưng không hề luống cuống mà rất bình tĩnh, cẩn thận từng li từng tí.

Tông Cảnh Hạo đưa mắt lên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ gần trong gang tấc, cô đang cụp mắt, lông mi cong vυ"t, nhấp nha nhấp nháy, giống như lông vũ, sự dịu dàng bỗng chốc xuất hiện trong đáy lòng anh.

A—-

Lâm Tân Ngôn, “Tôi làm đau anh sao?” Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.

Khoảng cách rất gần, ngay cả hô hấp của đối phương đang hoà quyện vào với nhau cũng không phân biệt được rõ, hô hấp của Tông Cảnh Hạo hơi nặng nề, khi hô hấp thỉnh thoảng lại thổi qua mấy sợi tóc của cô ở trên xương quai xanh.

Tông Cảnh Hạo, “Cô giảm đau cho tôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »