Phái nam to lớn của anh quả thật sắp không nhịn được nữa, trên đỉnh đã chảy ra một chút dịch lỏng rồi.
Anh nở nụ cười tà mị, ngón tay thon dài chen vào trong hoa huy*t của cô, ngay lập tức bị bức tường bên trong bao phủ chặt chẽ, anh vẫn không quên mở miệng: “Lát nữa để tớ mượn bộ ngực của cậu!”
Cô cảm thấy toàn thân mình trở nên tê dại, khi ngón tay anh khuấy đảo bên trong, kɧoáı ©ảʍ cứ thế ào ào kéo đến, tiếp đó, anh lại đưa thêm một ngón, rồi lại tăng lên hai ngón, tiến vào bên trong khiến cô không ngừng rêи ɾỉ.
Không được, anh sắp không nhịn nổi nữa rồi!
Vội vàng rút tay ra, anh đem phái nam trướng đau như muốn nổ tung đến trước ngực cô, đưa tay ép chặt bộ ngực trắng nõn, để cho hai đầu ngực mềm mại bắt đầu cọ sát phái nam cứng rắn.
Cô chú ý tới ánh mắt của anh, dường như là rất thoải mái, thế nhưng ngực cô lại bị anh cọ sát tới mức đỏ hồng, nóng quá, lại còn rất đau, tốc độ của anh càng lúc càng mau....
Cô chưa từng thấy ánh mắt của anh tràn đầy thú tính như lúc này, khiến trái tim cô đập lỡ một nhịp.
Anh không ngừng cọ sát, ngay lúc cô cho là mình sắp bị anh cọ đến rách da thì anh lại bắn ra.
Chất lỏng trắng đυ.c bắn lên ngực cô, tại nên một khung cảnh mập mờ, cực kì mê người....
Đường Mật vẫn giữ được thân trong sạch.
Thế nhưng, từ hôm đó cô lại bắt đầu hay mơ thấy mộng xuân.
Trong giấc mơ, nam chính vẫn luôn là Lô Tư Hiền, mà tất cả những động tác ở trong phim A cô từng xem, anh đều làm như vậy với cô, hết lần này tới lần khác. . .
Trời ạ! Cô sắp điên mất rồi, cô sắp biến thành dục nữ rồi.
Đây có phải là quả báo vì cô xem quá nhiều phim A hay không?
Gần đây Lô Tư Hiền cũng thường hay tránh mặt cô, nhất định là anh sợ hai người vừa nhìn thấy mặt nhau sẽ cảm thấy lúng túng, thế nhưng . . . cô lại hết lần này đến lần khác nghĩ đến anh.
Cô thật sự đã biến thành dục nữ rồi!
Giống như hiện tại, bên trong thân thể của cô có một loại cảm giác trống rỗng khó nhịn, giống như có một vật nhọn đang đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, thật khó chịu. . . .
Cô không nhịn được mà cởϊ qυầи lót xuống, dưới lớp váy ngắn, cô mở hai chân ra, dùng ngón tay tự vuốt ve bản thân mình.
Cảm giác này. . .thật thoải mái!
Mặc dù không bằng lúc anh làm cho cô, nhưng bây giờ. . . chỉ cần một ít như vậy cũng đỡ rồi!
Đường Mật nhắm mắt lại, tưởng tượng tới lúc Lô Tư Hiền vuốt ve thân thể mình.
Chợt, chuông điện thoại di động vang lên, dọa cô giật mình nhảy cẫng.
Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Là Lô Tư Hiền! Sao lại trùng hợp như vậy?
Lúc nào cô làm chuyện xấu cũng bị anh phát hiện!
Bởi vì ngón tay đang dính dịch lỏng của mình cho nên Đường Mật không dám chạm vào điện thoại.
Chuông điện thoại di động vang lên không ngừng, trong lòng cô lại có chút buồn bã mất mát, muốn đi rửa tay, thế nhưng lại phát hiện đầu gối bủn rủn, mà tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa làm cô hết hồn.
Cậu ấy lại gọi nữa rồi. . . có nên nghe hay không đây?
Cô chần chừ, chuông điện thoại bỗng dưng ngừng lại.
Chắc. . .là sẽ không gọi tới nữa đâu!
Thế nhưng cô đã đoán sai, tiếng chuông lại tiếp tục vang lên, cô rút vài tờ khăn giấy lau tay rồi nhận điện thoại, nhưng cũng không hề lên tiếng.
“Đường Mật?” Giọng nói của Lô Tư Hiền so với bình thường còn to hơn: “Bây giờ tớ muốn gặp cậu!”
“Ừ!” Trong lòng cô cũng muốn như vậy: “Cậu đang ở đâu?”
“Đang đứng trước cửa nhà cậu!”
“Hả?” Cô mừng rỡ không thôi: “Tôi. . . chờ tôi một chút, tôi xuống mở cửa ngay!”
“Tại sao phải chờ một chút? Tớ muốn ngay lập tức! Tớ cho cậu một phút, không xuống thì tớ sẽ đi!” Nói xong, anh cúp điện thoại.
Cậu ấy cúp điện thoại rồi? Đường Mật khó có thể tin được, cô cảm thấy tức giận nhưng không thể ngăn cản trái tim của mình.
Cô vội vàng đứng dậy, chỉ sợ anh sẽ thật sự rời đi.
Cô muốn gặp anh. . . cô rất nhớ anh! Thân thể của cô, trái tim của cô . . . .
Khi Đường Mật thở hồng hộc chạy ra mở cửa thì ngay lập tức, một bó hoa hồng xuất hiện trước mắt cô.
Đường Mật nhận lấy, đứng tại chỗ vui vẻ đếm: “Một bông, hai bông. . . chín bông, mười bông, mười một bông! Cậu tặng tôi 11 đóa hoa hồng, có ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Cô nghiêng đầu, thích thú nhướng mày, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
(11 hoa hồng = chỉ yêu mình em Description: =D )
“Đi tới tiệm bán hoa trước nhà cậu, cảm thấy rất thích hợp với cậu thì mua thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều!”
Trong lòng Đường Mật đã trở nên ngọt lịm, thế nhưng ngoài miệng vẫn chưa chịu buông tha: “Trên đường từ nhà cậu đến nhà tôi không có tiệm bán hoa nào, nếu tôi nhớ không lầm, hình như là cậu đi đường vòng. . . .”
“Tớ mua hoa tặng cậu không được sao?” Anh cắt đứt lời cô rồi lại nhanh chóng hỏi cô, sâu trong đôi mắt như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Đường Mật đỏ mặt, lắp bắp nói: “Cám ơn!”
Cô nghiêng người sang một bên để cho anh bước vào, sau đó đóng cửa lại: “Cậu muốn uống gì? Nước ép phúc bồn tử được không?”
Cô cầm bó hoa, trực tiếp đi vào trong phòng bếp để lấy nước trái cây.
Đem nước trái cây đặt lên bàn, cô lại cầm hai ly thủy tinh ra ngoài.
“Tớ tự lấy được rồi!”
Giọng nói của anh đột nhiên vang lên ở sau lưng khiến cho cô hơi kinh ngạc, bó hoa trên tay rớt xuống đất, theo bản năng, cô khom lưng xuống nhặt, lại nghe thấy một tiếng thở dốc nặng nề vang lên từ phía sau.
Trong đầu chợt lóe lên, dường như nghĩ ra điều gì, toàn thân cô bỗng chốc đỏ bừng.
Chết rồi! Cô vội vàng ngồi sụp xuống để cho làn váy che đi cặp mông trần trụi.
Mới vừa rồi. . . cô còn chưa kịp mặc qυầи ɭóŧ mà đã chạy xuống lầu!
Sao lần nào cũng để cho cậu ấy thấy những hình ảnh đẹp mắt như vậy chứ?
“Đường Mật, cậu. . . .” Du͙© vọиɠ của anh trong nháy mắt trở nên căng to.
“Tôi. . . tôi lên lầu trước.” Cô muốn lên lầu mặc qυầи ɭóŧ.
Thế nhưng anh lại nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ôm vào trong ngực, cô nhìn thấy trong mắt anh thoáng qua một tia lửa cuồng nhiệt, tia lửa này như muốn khảm cô vào trong lòng để thiêu đốt, khiến cho cô theo bản năng muốn chạy trốn.
Anh ôm chặt cô, không cho cô né tránh mình, giây kế tiếp, môi của anh đột nhiên hạ xuống, bao phủ trọn vẹn đôi môi anh đào của cô, mυ"ŧ lấy môi cô, cô bị anh hấp dẫn, theo bản năng khẽ mở cánh môi, anh lập tức đưa lưỡi tiến vào trong miệng thưởng thức vị ngọt ngào, mυ"ŧ rồi lại mυ"ŧ, muốn ngừng mà không được.
Anh khao khát cô, ham muốn cô, thân thể anh như đang gào thét, du͙© vọиɠ của anh trướng đau, đầu lưỡi của anh mυ"ŧ hết hương vị ngọt ngào trong miệng cô, không buông tha cho chiếc lưỡi non mịn, quấn quít rồi mυ"ŧ chặt.
Cô khẽ thở dốc, trong miệng đều là hương vị của anh, vòng quanh chóp mũi đều là hơi thở của anh.
Cô cảm thấy bụng dưới nóng lên, gương mặt phiếm hồng, tất cả giác quan bỗng trở nên nhạy cảm, nhịp tim cũng tăng vọt.
Anh bá đạo dán sát vào thân thể của cô, phái nam giữa hai chân, mặc dù cách một lớp quần nhưng lại khiến cô không thể coi thường.
Cô thẹn thùng đỏ mặt, vặn vẹo thân thể: “Cậu. . .buông tôi ra!”
“Tớ không buông!”
Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc, hai tay còn trực tiếp phủ lên bầu ngực đẫy đà: “Là cậu dụ dỗ tớ trước!”
“Cậu. . .” Cô híp mắt, suy nghĩ có nên cho anh một bài học hay không.
“Mật, trong trái tim tớ, cậu là một thứ gì đó rất đỗi ngọt ngào, khiến cho tớ ngày nhớ đêm mong. . . cậu sẽ không nỡ lòng nào đánh tớ bị thương chứ? Tớ chẳng qua chỉ là. . .” Anh than nhẹ một tiếng, thổi khí vào tai cô: “Quá nhớ cậu mà thôi. . . .”