Dịch giả: madokangokngkeck"Mỗi lần ngươi tỉnh khỏi ác mộng bị dọa đầy người mồ hôi lạnh, có phải theo bản năng ngươi sẽ chạy đến xem đèn trong phòng ả có sáng lên..."
"Đúng!" Tinh thần Diệp Xuân đã sụp đổ, móng tay ghim vào trong da thịt, máu tươi rỉ ra, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, lớn tiếng quát: "Đúng, ngươi thật đáng chết, con tiện nhân này, giống như Vương lão tam, chết chưa hết tội, các ngươi dựa vào đâu mà mắng ta, dựa vào đâu mà đòi đánh ta, dựa vào cái quái gì mà đối xử với ta như vậy, ta là súc sinh, ta là đồ đê tiện, ta là tạp chủng, vậy cái ngươi là cái gì, ta muốn gϊếŧ các ngươi, tiện nhân, ta mang tất cả mọi thứ ta đã phải chịu đựng trả hết cho các ngươi, lão tạp chủng Vương lão tam, ức hϊếp ta thoải mái lắm ư? Bắt ta phải quỳ dưới háng ngươi rất đắc ý ư? Lý Thúy Hoa, ngoại trừ bán thân ngươi còn biết làm gì, ở cạnh Vương lão tạm chơi đùa ta phải chăng rất đã nghiền, ta muốn gϊếŧ các ngươi...Gϊếŧ các ngươi rồi.... Gϊếŧ các ngươi rồi..."
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Xuân thần trí hoảng hốt, may mắn có Phạm Lang ở bên cạnh giữ gã lại bằng không trên đại đường chỉ sợ lại muốn có thêm một bản án gϊếŧ người.
Quý Lương nhìn Chúc Ti Nam đã dừng bút, cảm thấy mồ hôi trên lưng thấm sướt cả dải băng buộc ngực.
"Xối cho gã một chậu nước." Chúc Ti Nam lạnh lùng nói.
"Vâng." Nhạ dịch bên cạnh nhanh chân bưng tới một thùng nước, giội thẳng từ trên đầu Diệp Xuân xuống, khiến gã tỉnh táo lại chút ít, hai mắt mê man nhìn tất cả mọi người trên công đường.
"Ngươi còn nhớ vừa rồi ngươi nói gì không?" Quý Lương thử thăm dò hỏi, quả đúng như nàng đoán, gã là một người bị bệnh thần kinh hoặc tính cách phân liệt, nhân cách này không biết tất cả hành động của nhân cách kia.
Con mắt Diệp Xuân trong mê man dần chuyển sang oán hận.
"Xem ra đã biết." Quý Lương tiếp tục nói: "Nghe nói Vương lão tam bị ngã chết, cũng là do ngươi gây ra sao?"
Diệp Xuân nghe vậy, thân thể không tự giác càng thêm cứng ngắc.
Quý Lương thấy thế nói: "Thế thì ngươi rắp tâm mưu sát rồi."
Nói xong nhìn Chúc Ti Nam(>_<), tiếp tục nói: "Phạm nhân Diệp Xuân, Lý Thúy Hoa, Vương lão tam, Hoa Lạc, Tằng Mỹ Ngọc những người này đều do ngươi gϊếŧ, ngươi có chịu nhận tội? Ngươi ra tay với Thôi quả phụ và Chu phu nhân, mưu sát không thành công, còn gì muốn nói không?"
Diệp Xuân đột nhiên cười lạnh, sau đó biến thành cười ta, tiếng cười bi thiết kia không ngừng vang vọng trong đại đường, thật lâu sau mới thu lại, "Đúng, đều là ta làm cả đây."
Ta ước gì bọn chúng chết hết, bọn chúng ai cũng đáng chết." Diệp Xuân vui vẻ trào phúng, "Ta bị bọn chúng hành hạ mười năm.. Ta rút cuộc không nhịn được nữa, cho nên ta phản kháng, ta làm được... A ha ha ha ha..." Tiếng cười đầy chua xót và khuất nhục.
Diệp Xuân giương bàn tay trái của mình, nhìn qua nhìn lại, "Trời sinh sáu ngón, chẳng qua cũng chỉ nhiều hơn thường nhân một ngón tay mà thôi, lòng bàn tay rộng một chút mà thôi, vì cái gì mà mọi người ai cũng ghét bỏ ta, tiểu hài tử ghét bỏ ta, cha mẹ ghét bỏ ta, ai cũng cho rằng ta là quái vật đây?"
Quý Lương nhìn ngón tay út của gã bị chém rụng hút một miệng khí lạnh, vết cắt rất không bằng phẳng có thể do khí lực quá nhỏ nên phải chém mấy đao mới thành công.
Trong mắt Tô Thu mang đầy thương cảm và áy náy nhìn Diệp Xuân, chính hắn lúc nhỏ cũng ghét bỏ người ta, khi còn bé không hiểu chuyện, chung quy cứ thuận gió mà hô hào, Tô đại nương cũng không ít lần vì chuyện này mà đánh hắn. Diệp Xuân cười lạnh, sau đó khổng mở miệng, nhìn dân chúng đang xem cuộc vui bên ngoài có không ít người ở ngõ hẻm phố tây, nghe gã nói xong sắc mặt ai nấy cũng đều rất khó coi.
Quý Lương liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc của mình, "Vì sao ngươi gϊếŧ những cô gái khác, các nàng chưa từng thương tổn đến ngươi."
Diệp Xuân tựa hồ không thèm giấu diếm nữa, Quý Lương hỏi cái gì liền đáp cái đó: "Các nàng đều là tiện nhân, chưa bao giờ cảm thấy lén lút với người ta là sỉ nhục, bọn họ đều ghét bỏ ta, xem thường ta, mắng ta...Cho nên ta gϊếŧ bọn họ, muốn xem xem lòng của bọn họ đến cùng bị làm sao? Đến cùng có đen hay không đấy..."
"Vậy kết quả có như ngươi mong muốn?" Quý Lương đột nhiên hỏi.
Diệp Xuân mặt mũi đầy nghi hoặc lắc đầu, "Không có, nhân tâm thật kỳ lại, rõ rõ ràng là lòng dạ thâm độc, nhưng móc ra lại đỏ au đấy, không phù hợp chút nào, nên là đen nhánh mới đúng." Nói xong liền nở nụ cười, "Cho nên ta chế biến một phen, làm thành đồ ăn trộn với rau mang ra chợ bán, tát cả mọi người ai cũng thích hương vị kia, đến cụ già còn la hét muốn thêm một cân."
Nôn ọe... Nôn ọe... Bên ngoài đại đường không ngừng truyền đến thân âm nôn mửa, cái hương vị phiêu tán trong không trung kia không lời nào có thể diễn tả được, bọn nha dịch thức thời mời những người đang nôn mửa ra ngoài.
"May mắn ta không đi mua.."
"May mắn lúc đi chợ ta không mua món đó...
...
Quý Lương cau mày nhìn bộ dáng Diệp Xuân như không có việc gì, tiếp tục mở miệng hỏi: "Ngươi lập kế hoạch ra sao? Buổi tối vào thành bằng cách nào?"
Diệp Xuân giương khéo miệng cười, "Lần kia, ta xuống quê giúp người ta thiến dê tiện thể mua một con đê về bán lại kiếm lời, trên đường về thì gặp Lạc Hoa đang khóc thút thít nỉ non trong rừng, nghĩ tới lần trước ả mắng ta rất vui vẻ, cho nên ta lừa ả đi tránh mưa sau đó gϊếŧ chết, việc êm xuôi chẳng tốn bao nhiêu công sức."
Khó trách ở phụ cận phát hiện phân dê.
"Ả ta không ngừng cầu xin tha thứ, nói nguyện ý cho ta bạc, còn nói có thể hiến thân cho ta... Ả ta thực đáng ghê tởm, không biết đã ăn nằm với bao nhiêu người rồi, ta bóp cổ ả, cầm côn gỗ không ngừng đâm vào người ả. mắt ả trừng lớn, sắc mặt tái nhợt, ánh lớp lóe lên trông vô cùng xinh đẹp. Ả không ngừng giãy giụa, nhiều lần đạp vào ta, ta rất đau cho nên ra tay càng hung ác. Cũng không lâu lắm ả ta liền chịu không nổi mà ngất đi. Ta đâm hả giận mới ngừng lại, sau đó dùng dao mổ sẵn trong người xẻ bụng ả."
Diệp Xuân hời hợt nói, cứ đang kể câu chuyện của một người khác.
"tiếp đó ta dùng cỏ dại bao những thứ ruột gan móc ra được kia mang về. Ta có lối đi bí mật, từ thông đạo trong kho củi dẫn thẳng đến ngoại thành. Chẳng qua, mấy hôm trước đã bị ta lấp lại rồi." Diệp Xuân dường như rất có cảm giác thành tựu, tiếp tục nói: "Còn Tằng Mỹ Ngọc, vào một lần ta giúp Trịnh đồ tể mua heo dắt về thành, cách nghĩa trang nhìn thấy ả đang vụиɠ ŧяộʍ với người ta, sau đó lại đυ.ng phải ả ta ở miếu sơn thần, ả ghét bỏ ta là kẻ mổ heo liền mắng ta, bảo ta và heo cút ra ngoài, rồi ta gϊếŧ ả."
"Mỗi tối ngủ ta đều mơ thấy bộ dáng sắp chết của bọn chúng, có chút hưng phấn, lại càng muốn gϊếŧ nhiều người hơn... Đều là những nữ nhân hư hỏng..." Diệp Xuân nói qua lại nở nụ cười.
Quý Lương nhìn Diệp Xuân tên biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người, có chút thống hận, lại có chút ít đồng tình.
Đồng tình với tao ngộ mười năm mà gã đã phải trải qua, khiến gã vì để ý mà tâm lý trở nên vặn vẹo, ảnh hưởng từ tâm lý lấn át bản tính vốn có của gã. Cũng thống hận vì gã đã sát hại quá nhiều người.
"Những tội trạng ở trên ngươi đều nhận." Quý Lương mở miệng lần nữa, chỉ chờ Diệp Xuân ký tên đồng ý là có thể kết tội.
"Ta thừa nhận." Diệp Xuân sảng khoái thừa nhận.
Quý Lương gật gật đầu, hướng về Chúc Ti Nam nói: "Có thể cho hắn điểm chỉ rồi."
Chúc Ti Nam mang mấy tờ giấy ghi lời khai giao cho một nha dịch bên cạnh ý bảo gã đi làm, nha dịch kia vừa đến trước mặt Chúc Ti Nam cầm lấy lời khai, chợt nghe Diệp Xuân nói: "Lúc trước ta còn gϊếŧ một người."
"Cái gì?" Quý Lương và tất cả mọi người ở chỗ này đền kinh ngạc
Chẳng ai ngờ còn có một quả bom như vậy.
Diệp Xuân cười cười, "Chẳng qua, như chẳng có ai báo án."
Quý Lương nhìn vẻ mặt vui vẻ kia của Diệp Xuân, rốt cuộc gã cảm thấy nói ra đạt được giải thoát? Hay vẫn cảm thấy không đáng để tâm? Tại sao có thể phong khinh vân đạm (gió nhẹ mây bay) như vậy, thật muốn xé rách khuôn mặt chướng mắt kia.
Áp chế hỏa khí hỏi: "Là ai?"