Chương 16: Lão tử giẫm phải phân heo

“Cái gì? Người chết?” Quý Lương vô thức nhìn về phía Chúc Ti Nam.

“Đi xem.” Hai con ngươi Chúc Ti Nam hơi co lại, vài bước chân sụp xuống đi về phía miếu Sơn Thần bỏ hoang, đứng ở cửa, đã có thể thấy rõ tất cả tình huống bên trong.

Cái cửa gỗ bị phá thành trăm nghìn lỗ hỗng, còn bảng hiệu Miếu Sơn Thần viết bằng chữ Triện thì rớt xuống

Bên trong miếu Sơn thần bỏ hoang này chỉ có một gian, cỡ gian phòng bình thường, chính giữa đặt tượng Sơn thần và Sơn thần nương nương, những tấm vải đỏ cũ nát không hoàn chỉ tùy ý rơi xuống trên tượng đất, phía trước là bàn thờ đầy bụi bặm, nóc nhà dột và mạng nhện nơi góc tường khiến cho miếu Sơn thần thêm vài phần thần bí và lạnh lẽo.

Quý Lương đuổi kịp bước chân Chúc Ti Nam, cẩn thận sải bước qua cái bảng hiệu đi vào trong miếu, trên mặt đất chất đầy rơm rạ, mà ở góc xó lại có một cỗ thi thể, mặt mày hết sức dữ tợn, hai mắt trống rỗng nhìn bên ngoài cửa miếu Sơn thần, trên bụng có một vết thương dài nữa xích, phía dưới là máu đã sớm đông lại.

Mặc dù Quý Lương đã sớm gặp qua thi thể tương tự như vậy một lần rồi, nhưng trong lòng vẫn cuồn cuộn, cảm thấy khí tức tử vong tràn ngập xung quanh, cổ họng không cách nào nhịn được, xông bước ra ngoài cửa, dựa vào một thân cây thông há miệng hít vào từng luồng không khí mới mẻ.

"Ngươi đi mời người đến khám nghiệm tử thi, gọi thêm mấy người đến." Chúc Ti Nam hướng về một nha dịch có cước bộ mau lẹ phân phó.

"Vâng."

Mạng sống sao mỏng manh như thế! Quý Lương cảm thấy một luồng bi ai từ đáy lòng vọt lên, phút chốc cảm thân bản thân quá vô năng, thấy xác chết kia thì bó tay luống cuống, nếu nàng có thể tìm ra hung thủ sớm một chút, phu nhân này chắc chắn sẽ không chết thảm như vậy. Ánh mắt trừng lớn kia như muốn nhìn xuyên chính nàng, đang cười nàng vô năng, cười nhạo nàng quá nhu nhược.

"Ngươi ảo não cũng vô dụng, còn không bằng có gắng điều tra manh mối, nhanh chóng bắt được hung thủ." Chúc Ti Nam chẳng biết lúc nào đã đi tới sau lưng Quý Lương.

"Ta biết." Không giống dĩ vãng tùy ý lười biếng, mà mang theo vẻ kiên định.

"Vậy là tốt rồi." Chúc Ti Nam gật đầu đồng ý, khóe miệng mang theo ý cười.

Quý Lương lấy ra một tấm khăn vuông che mặt, quay người vào trong miếu, trước khi Ngỗ tác đến, đến xem trước một chút.

Toàn thân xuất hiện lục ban ( chấm xanh) thối rửa, bên trong bụng đã bắt đầu rửa nát, có mùi hôi thối truyền ra, hai mắt trợn to đυ.c ngầu không chịu nổi, không thấu quang, thời gian tử vong hẳn là một ngày trước.

Dựa vào mức độ trầm mê của Quý Lương với tiểu thuyết trinh thám, tạm thời suy đoán ra những thứ này, cụ thể còn cần Ngỗ tác đến đây nghiệm chứng.

Quý Lương tiếp tục nhìn xuống, vết cắt phần bụng như vậy, hạ thân bị hành hạ, còn có dấu vết đã từng giãy dụa.

Đang nhìn, chợt muốn nhấc cánh tay có phần đã cứng của người phụ nữ lên.

"Quý đại nhân, ngài làm gì đó?" Thanh âm khặc khặc của Quái đại gia từ phía sau truyền đến, Quý Lương nhìn lại thì thấy hắn đang muốn bước vào cửa.

Chẳng qua, lại dừng.

Người hơi cong lại, duỗi bàn tay gầy còm nhặt bảng hiệu bị sụp lên, phủi nhẹ bụi bặm phía trên, trong mắt có rất nhiều cảm xúc và không muốn, sau đó cẩn thận từng li từng tí đem đặt vào trong góc tường, tiếp đó lại quay người đến bên cạnh Quý Lương, "Đại nhân, đây là chức trách của tiểu lão đầu, đại nhân đã không cần lại còn muốn đoạt phần cơm này của ta sao?" "Ha ha..." Quý Lương gượng cười hai tiếng, lui đến một bên nhún nhún vai nói: "Mời lão."

Quái địa gia đến trước thân thể, nhìn lướt qua, nói: "Kiểu chết này cũng giống như lần trước, thủ đoạn tàn nhẫn như nhau."

Quý Lương gật gật đầu, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra việc này, tiếp đó nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Ti Nam, cái thằng này lại cầm bút bắt đầu ghi chép.

Mang bút theo lúc nào thế?

"Trên người phụ nữ này nổi thi ban màu xanh, bên trong bụng đã bắt đầu hư thối, có mùi tanh hôi bốc truyền ra, hai mắt đυ.c ngầu vô quang, theo suy đoán thì thời gian tử vong vào ít nhất là mười bốn canh giờ trước." Quái đại gia vươn tay xê dịch phần cổ của vị phu nhân, " Cổ có vết bóp, nhưng nguyên nhân chí mạng vẫn là do bị mổ bụng, cơ quan nội tạng bên trong đều bị lấy đi, hạ thân chịu qua tra tấn như trước đây.

Lúc này, Quý Lương mở miệng nói: "Ngươi nhìn chỗ móng tay nàng xem." Vừa rồi nàng vừa nhìn thấy cái móng tay kia giống như có thứ gì đó.

"Đại nhân, vị phu nhân này không sơn móng tay." Quái đại gia nắm tay phụ nhân kia lên, nói với Quý Lương.

"Vừa rồi trong khe móng tay, ta nhìn thấy thứ gì đó màu trắng." Quý Lương nhẫn nại tính khí, cái lão đầu quái gỡ này đúng thật là đủ quái gỡ!

Quái đại gia lục lọi tay của vị phụ nhân, cầm cái nhíp nhỏ của mình gắp thứ đồ vật lẫn với phấn trắng trong cái khe kia ra, soi dưới ánh sáng vàng loang lỗ, "Đại nhân, cái này giống như một ít da thịt."

"Thật sao?" Quý Lương ngược lại nhìn không ra.

"Đúng vậy, hẳn là trong lúc giãy dụa vị phụ nhân này đã cào hung thủ bị thương mà lưu lại đấy." Quái đại gia khẳng định nói.

"Theo ý ngươi, là chỗ này sao?" Quý Lương khoa chân múa tay thử một chút dáng vẻ bắt người, có lẽ là trên cánh tay trái của hung thủ.

"Quái đại gia thấy động tác của Quý Lương, đồng ý nói: "Theo lý chắc là trên vai trái.

"Sư gia, nhanh ghi lại." Quý Lương hưng phấn không thôi.

"Đại nhân, không nên cao hứng quá sớm, đã qua gần hai ngày, chút da bị bong kia cùng lắm cũng chỉ là vết thương ngoài da, có thêm thuốc đặc trị, miệng vết thương nhất định sẽ lành lại rất nhanh, hơn nữa trong trấn có tới mấy vạn người, ngài có thể lột y phục của từng người để tìm vết cào sao?" Chúc Ti Nam lạnh nhạt nói.

Hưng phấn trong mắt Quý Lương thoáng cái đã bị dội tắt, cũng đúng, mấy ngày trước đây cho tìm người thọt cũng không tìm được đối tượng phù hợp.

"Chẳng lẽ ta cứ ngồi đợi như vậy sao? Lại đợi thêm một người nữa chết trước mặt chúng ta?" Ánh mắt Quý Lương đầy lãnh ý, không ai có thể tùy ý làm xằng với tính mạng của người khác.

"Đại nhân, ngài cứ như con rồi không đầu như vậy cũng không được, còn không bằng yên lặng một chút." Hiếm khi Chúc Ti Nam người khác.

Quý Lương trầm mặc một lúc lâu, mới miễn cưỡng cười cười với Chúc Ti Nam, "Cám ơn."

"Không cần, thu tiền cả đấy." Chúc Ti Nam giương cuốn sổ thành tựu trong tay, lộ ra dáng tươi cười vô sỉ.

Ta biết ngay mà! Quý Lương nắm chặt hai nắm đấm, khuôn mặt như bị táo bón.

"Ôi..." Một nha dịch có vẻ cường tráng đứng cạnh một gốc cây ngoài miếu sơn thần, một tay vịn thân cây, nâng chân không ngừng vung vẩy.

"Trương Tam, ngươi làm gì đó." Lại một nha dịch khác hỏi.

"Lão tử giẫm phải cứt heo." Trương Tam chán ghét chà xát trên l*иg cỏ.

"Ha ha ha ha ha... Chẳng qua ở đây sao lại có cứt heo được nhỉ?" Một nha dịch nghi ngờ nói.

"Sợ là đồ tể xua heo đi tiểu ở đây." Trương Tam có phần không kiên nhẫn.

"Cái ngươi ồn ào cái gì?" Quý Lương vừa bước ra từ miếu Sơn thần, thì đã nhìn thấy mấy người bọn họ ồn ào cái gì đó.

"Hồi bẩm đại nhân, Trương Tam dẫm phải phân heo." Một nha dịch nhìn có phần hả hê.

"Vậy ư? Cần gì ngạc nhiên đến mức như vậy? Quý Lương giở giọng khinh bỉ.

"Đại nhân, chắc ngài không biết. Cứt heo này rất hiếm đấy, buồn nôn chết mất." Mắt Trương tam nhìn đế giày suýt nữa thì ói ra. "Con heo kia chỉ sợ là bị kiết lị, mới tiêu chảy."

"Trương Tam, người làm bác sĩ thú y từ khi nào rồi hả?" Quý Lương cười hỏi, sau đó lại nhìn mấy đống phân heo còn thừa lại dưới cây, còn có thân cây kia, trên cây có dấu vết từng bị siết bởi vài vòng dây thừng, trên mặt đất còn sót lại một ít cọng lông heo.

"Đại nhân, ngài ngắm cứt heo kia làm gì? Cũng không phải cứt chó, đạp lên cũng sẽ không may mắn." Lý Tứ tò mò hỏi.

Phốc... Tiếng cười vang lên bốn phía, âm thanh lớn nhất là tiếng cười của Chúc Ti Nam.

Quý Lương khinh thường liếc mắt.

"Ta chỉ thấy cứt heo này có phần thì khô, phần thì nhão, giống như do mưa nên mới thành ra như vậy. Quý Lương chỉ thân cây kia và một chỗ cây cỏ đổ rạp nói: "Trên cây có vết dây hằn, trên mặt đất có lông heo sót lại, còn có một vòng cây cỏ bị đè rạp, heo này hình như bị buộc ở đây thời gian rất lâu.