Thời gian vẫn còn sớm, còn bốn tiếng nữa mới đến giờ bắn pháo hoa.
Năm người ngồi quanh bàn mạt chược.
Sau lưng Tân Điềm là Tần Thời Ngộ.
Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản với hàng cúc được cài tỉ mỉ đến tận cổ áo. Chiếc khuy măng sét màu hổ phách ở cổ tay, áo đã được cổ ra tay, áo được xắn lên một cách tùy ý.
Ván bài vẫn chưa bắt đầu, anh nghiêng đầu nói gì đó với Tân Điềm, cô đỏ mặt, gật đầu ho nhẹ một tiếng.
Chỉ có Tần Bái nhìn thấy hành động nhỏ ấy.
Anh ta vuốt ve quân mạt chược như có điều suy nghĩ, cười với Triệu Kiều Bạch: “Xào bài đi.”
Tuy Tân Điềm chưa chơi mạt chược bao giờ, nhưng tốc độ chơi của cô cũng khá nhanh. Cô đã thua hai ván đầu tiên và bắt đầu thẳng ở ván thứ ba, sau đó là thẳng liên tiếp ba ván.
Tần Thời Ngộ ngồi ở sau lưng cô, mắt không hề nhìn vào bài mạt chược mà chỉ chăm chú ngắm nhìn sườn mặt dịu dàng của Tân Điềm
Anh luôn hiểu cô, biết rằng nếu cô không làm thì thôi, đã làm là nhất định sẽ rất tập trung, dù chỉ là một việc nhỏ như chơi mạt chược.
Ban đầu Triệu Kiều Bạch mang tâm tư đánh bừa, nhưng bây giờ thấy Tân Điềm chơi nghiêm túc cũng tập trung hơn.
Thế là tình thế đảo ngược, Tân Điềm hiển nhiên không chống chọi nổi.
“Tiểu Tân, hai ván trước là anh chủ quan, lần này nhất định không cho em thắng”. Triệu Kiều Bạch dương dương tự đắc, cười lộ hai hàm răng trắng tinh, trông như một cậu bé, không có vẻ gì là tàn nhẫn và xảo trá như khi ở trước mặt người ngoài thường ngày.
Kỷ An Sâm liếc nhìn Triệu Kiều Bạch, biết ngay là cái thằng này muốn phân thắng bại.
Anh ta không quan tâm thắng thua, chơi bài với Tân Điềm đều nhường cho cô gái nhỏ, nhưng bây giờ có kẻ chơi nghiêm túc như Triệu Kiều Bạch, đoán chừng Tân Điềm sẽ thua sạch.
Nghe Triệu Kiều Bạch nói, Tần Bái cười: “Kiều Bạch, cậu nương tay một chút, anh Ngộ của cậu là người bao che khuyết điểm. Cậu bắt nạt Tân Điềm, lát nữa cậu ta sẽ trừng trị cậu đó.”
“Anh Ngộ không làm vậy đâu!” Tân Điềm tập trung vào bán bài trước mặt, nhất thời không ý thức được mình đang nói gì. Cô cắn ngón tay nhìn chăm chăm vào những quân bài, nghiêm túc nói thêm: “Các anh tuyệt đối đừng nhường em, tự em có thể thắng được.”
Tần Thời Ngộ cụp mắt, trong mắt là cảm xúc phức tạp khó tả.
Dáng vẻ bảo vệ anh trước mặt người khác của cô, anh nhìn hàng vạn lần cũng không chán.
Chóp mũi Tân Điềm hơi rịn mồ hôi, vành tai cũng ửng hồng. Hiển nhiên cô đã quên vừa rồi mình nói chỉ là đánh bừa vài ván.
Họ chơi thêm mấy ván nữa, Triệu Kiều Bạch thắng đậm.
Có điều ánh mắt nhìn anh ta của Tần Thời Ngộ đã từ ôn hoà trở nên dò xét, cảm xúc rất khó lường.
Tính cách của Tần Thời Ngộ vốn đã khó đoán, Triệu Kiều Bạch không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của anh, còn đắc ý nhìn Tân Điềm, nói: “Anh đã nói rồi mà, anh mà chơi nghiêm túc là em chắc chắn không thắng được đâu.”
Tân Điềm có chơi có chịu, cũng cười: “Vâng, lát nữa em sẽ gửi bao lì xì cho các anh.”
Lúc bán bài sắp kết thúc, Tân Điềm ngồi xích lại gần Tần Thời Ngộ, nói bên tai anh: “Hôm nay em thua đậm, không dùng tiền của anh, em dùng tiền của em.”
Tần Thời Ngộ luồn tay vào áo khoác trên người Tân Điềm, ôm lấy vòng eo thon thả của cô, mạnh mẽ hiếm thấy: “Tiền của bạn trai, tại sao không cần?”
Tân Điềm không hề nghĩ ngợi, hạ thấp giọng hơn: “Bạn trai chứ không phải chồng, không thể dùng bừa...”
Tần Thời Ngộ sững người, sau đó đáy mắt anh tràn ngập nét cười.