Trên tầng cao nhất của du thuyền có thể quan sát toàn bộ cảnh biển về đêm, nó được trang trí theo phong cách hoài cổ, rất trang nhã và tinh tế.
Có điều, những người ở bên trong lại không biết quý trọng, lãng phí phong cảnh hữu tình.
Giờ phút này, họ đang ngồi chơi mạt chược.
Tần Bái đi vào phòng trước, anh ta vừa đi vào, Tiểu Tứ Triệu Kiều Bạch liền nhếch mày hô lên: “Ồ, ngọn gió nào thôi anh Bái của chúng ta tới đây vậy?”
Triệu Kiều Bạch đắc ý ném ra một quân bài: “Bính!”
Đối diện là người đàn ông có diện mạo ưu tú đang nhếch môi cười, nhìn Tần Bái đang đứng ở cửa ra vào: “Anh Bái, anh vừa xuất hiện là thổi bay hết vận may của em rồi.”
“Kỷ An Sâm! Cậu nói cái rắm gì đấy? Cậu không thắng nổi còn trách anh ấy?” Triệu Kiều Bạch vuốt ve gò má non mềm của cô gái đang ngồi bên cạnh: “Anh nói đúng không cưng?”
Cô gái đỏ mặt, hờn dỗi: “Anh Triệu à...”
Triệu Kiều Bạch và Kỷ An Sâm hợp lại không đủ một bàn mạt chược, vì vậy cùng chơi bài với họ là hai cô gái của họ.
Tần Bái chỉ cười nhẹ trước hành động của hai người họ, chậm rãi nói: “Luật sư Kỷ thua bao nhiêu? Tôi bù.”
Triệu Kiều Bạch nghe vậy thì bắt đầu trách: “Anh Bái, lão Kỷ thua bằng thực lực, anh bù cho cậu ta làm gì? Anh muốn bù thì nên bù cho em đây này, em nhỏ tuổi nhất.”
Tần Bái và Kỷ An Sâm nhìn nhau, đều cười chứ không nói gì.
Hệ thống sưởi trong phòng đang được bật, anh ta cởϊ áσ vest, tùy ý ném ở một bên ghế sofa, mắt liếc nhẹ qua hai cô gái trang điểm lộng lẫy, buột miệng đuổi ra: “Ra ngoài.”
Triệu Kiều Bạch không ngăn cản, phụ họa phất tay: “Đi đi.”
Còn Kỷ An Sâm coi như chuyện không liên quan đến mình, tiếp tục xem bài.
Trong mắt những cậu ấm như họ, phụ nữ là thứ không quan trọng nhất, ngay cả người khiêm tốn như Kỷ An Sâm cũng không ngoại lệ.
Đợi hai cô gái kia rời đi, Triệu Kiều Bạch liền cầm ly Whisky lên nhấp một hớp, cau mày nói: “Anh Bái, ai sắp đến vậy?”
Tần Bái nghe thấy tiếng bước chân đến gần ở bên ngoài, nở nụ cười đầy thâm sau: “Tần Thời Ngộ.”
Triệu Kiều Bạch bị sặc rượu, ho đến chết đi sống lại.
Vừa rồi anh ta không nghe lầm chứ?
Tần Thời Ngộ?
Ngay cả Kỷ An Sân cũng thay đổi sắc mặt.
Tần Bái thản nhiên ngồi xuống, cười nói: “Cậu ta còn dẫn bạn gái tới, sức khỏe của bạn gái cậu ta không tốt, lát nữa mấy cậu đừng có hút thuốc.”
Triệu Kiều Bạch đang muốn hỏi là sức khỏe không tốt thế nào, thì Tần Thời Ngộ đã nắm tay Tân Điềm xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi thấy cô gái đứng bên cạnh Tần Thời Ngộ, Triệu Kiều Bạch vẫn thốt ra một câu từ tận đáy lòng: “Thôi rồi...”
Thời gian trước, lúc Tần Thời Ngộ xuất hiện ở nơi công cộng lần đầu tiên, bên cạnh chính là cô gái này.
Khi đó, Triệu Kiều Bạch xem tin tức đã thấy cô gái này trông rất quen. Thế là sau khi đi nghe ngóng, quả nhiên anh ta đã nhận được một tin giật gân.
Tân Điềm này chẳng phải là em gái nuôi của Đường Như Cẩm sao! Chẳng phải là người đau khổ theo đuổi hắn nhiều năm nhưng không thể ở bên hắn, cuối cùng ghen quá hóa điên, tát Ôn Khê Nính một cái sao!
Loại con gái này chính là một sự phiền phức!
Triệu Kiều Bạch gần như có thể lường trước mối quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ Đường vốn đã đầy nguy cơ, bây giờ sẽ rơi vào tình trạng khó khăn đến mức nào vì Tân Điềm.
Nhưng người trong cuộc lại dường như không hay biết gì.
Hoặc có thể nói, họ hoàn toàn không thèm để ý.
Tần Thời Ngộ đứng ở cửa ra vào nghiêng mặt qua, hơi khom người nói với Tân Điềm: “Em có muốn ăn chút gì trước không?”