Chương 43

“Vậy... em tắt đèn nhé?”

“Ừm.”

Trong không gian mờ tối, không biết qua bao lâu, anh đột nhiên lên tiếng: “Điềm Điềm, em có tên thân mật không?”

Tân Điềm đã hơi buồn ngủ, nghe anh hỏi vậy thì mềm giọng nói: “Em không nhớ, chắc là... không.”

“Vậy... anh đặt cho em một cái tên nhé, được không?” Tần Thời Ngộ ngồi dậy, bỏ tay Tân Điềm vào lại trong chăn.

Cô xốc lại tinh thần, tò mò hỏi: “Tên gì?”

“... Tương Tư.” Anh ngắm nhìn hàng mi đang rũ xuống của cô, không kìm được mà muốn đưa tay chạm vào, đầu ngón tay khẽ cong lên, ánh mắt kiềm chế.

Tân Điềm không hề phát giác, trở mình đưa lưng về phía anh, để lộ mũ áo ngủ có hai tai thỏ bên trên.

Cô hỏi trong mơ màng: “Tại sao... lại đặt là Tương Tư?”

Tần Thời Ngộ vuốt ve vành tai thỏ mềm mại, ánh mắt dịu dàng như nước, nhưng đuôi mắt lại hơi ửng đỏ.

Anh nói: “Vì anh tương tư Điềm Điềm.”

Nửa đêm, Tân Điềm ngã từ trên giường xuống, trúng vào người Tần Thời Ngộ.

Thật ra anh ngủ rất chập chờn, lúc cô ngã lên người anh, anh liền tỉnh giấc, vô thức đỡ lấy cô đang ngủ say.



Cách lớp chăn mềm mại, tuy không cố ý nhưng anh cũng ôm trúng eo cô một cách chuẩn xác.

Thon và rất mềm.

Giường trong xe là dã ngoại dù thế nào cũng rất chật, hẳn là cô bị ngã khỏi giường khi trở mình.

Trên người cô vẫn quấn chăn, gương mặt khi ngủ rất ngoan, gò má mềm mại áp vào ngực anh.

Bên ngoài tuyết rơi lả tả, có tiếng gió nhẹ truyền vào tai anh qua nhiều lớp kính chắn.

Nhưng anh lại cảm thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức anh chỉ nghe thấy tiếng tim đập của bản thân.

Trong không gian mờ tối và ấm áp, anh ngắm thật kĩ đường nét gương mặt cô, nghe thấy tiếng thở dài thỏa mãn trong sâu thẳm linh hồn.

“Tương Tư...” Anh nhỏ giọng gọi tên cô, mang theo tâm tư không thể diễn đạt và tình yêu không thể kìm nén.

Giọng anh khàn khàn: “Anh có thể ôm em ngủ không?”

Không gian gần như im lặng thế kia làm sao có thể đánh thức Tân Điềm đang ngủ say?

Dĩ nhiên là không có bất kỳ câu trả lời nào cho anh.

Sự lưu luyến và trầm mê trong mắt Tần Thời Ngộ càng lúc càng đậm.

Anh chỉ do dự nửa giây liền ôm chặt lấy cô.

Anh đã hỏi em, em im lặng thì anh coi như em đã đồng ý...



Đây là đêm Tần Thời Ngộ ngủ ngon nhất trong nhiều năm qua.

Trong xe dã ngoại chật hẹp, anh ôm lấy người tình trong mộng của mình, cuối cùng cũng tìm được tia sáng cứu rỗi...

Sáng hôm sau, Tân Điềm bị đánh thức bởi tiếng đập cửa của Chu Mạn Mạn.

“Tiểu Tân, em đi ngủ sao lại khóa cửa? Mở cửa ra! Phải trang điểm rồi!”

Tân Điềm nhận ra mình đang nằm trên giường với hai tấm đệm dày trên người. Mọi thứ xung quanh đã được dọn dẹp ngăn nắp, về phần Tần Thời Ngộ, đương nhiên là anh đã rời đi.

Nhìn không gian ngăn nắp, không biết sao cô lại nghĩ đến ‘nàng út ống tre’, sau đó không nhịn được mà mỉm cười.

Cô xuống giường, đi ra mở cửa cho Chu Mạn Mạn.

Chị cầm bữa sáng trên tay, giọng vẫn lưu loát như mọi khi: “Ăn sáng đi rồi trang điểm!”

Tân Điềm cười với chị, ranh mãnh nói: “Em biết rồi, thưa quản lý Chu của em.”

...

Tập đoàn Lăng Hi.

Tần Thời Ngộ dựa vào ghế, khóe môi như cười như không, cặp mắt nâu xanh đào hoa không hề có cảm xúc mà ánh lên vẻ lạnh lùng.

Trước mặt anh là một người đàn ông trung niên giống anh đến bảy tám phần.