Chương 40

Bởi vậy, một nữ diễn viên đỏ mặt tiến tới, nói: “Chủ tịch Tần... em... em đã đọc phần giới thiệu về anh trên tạp chí Tài chính và Kinh tế, em rất... rất ngưỡng mộ anh.”

Đây là nữ chỉnh thứ ba của đoàn phim, ra mắt đã tám năm nhưng vẫn không nổi được, bình thường tính cách rất nhát gan, hướng nội. Không ai ngờ người đầu tiên bước ra lại là cô ta.

Càng không ai nghĩ rằng Tần Thời Ngộ lại không nể mặt cô ta.

Nụ cười nhạt của anh như được khắc trên môi từ trước, anh lướt qua cô gái nọ đi về phía Tân Điềm đang ngồi ở cách đó không xa.

Các đối xử tàn nhẫn nhất không gì khác hơn là phớt lờ người kia.

Sắc mặt của nữ diễn viên nọ tái mét.

Chung Vũ Túc chào hỏi mọi người, giọng nói ôn hòa nhưng thực chất rất mạnh mẽ: “Xin lỗi mọi người, ngài Tần đến đây để đưa đồ nướng cho cô Tân. Nếu không có chuyện gì, xin mọi người đừng quấy rầy.”

Mọi người ngầm hiểu, đều biết điều mà không hỏi thêm, nhưng cũng khó tránh nhìn thêm vài lần.

Thế là ngay sau đó họ nhìn thấy một cảnh tượng khiến họ mở mang tầm mắt.

Người đàn ông địa vị cao sang kia lấy một củ khoai lang tím từ trong túi áo vest ra.

Chung Vũ Túc ho nhẹ một tiếng khiến những người đang nhìn đến thất thần, giải tán hết.



Tân Điềm vốn đang tập trung nướng khoai, lúc này cuối cùng cũng bị thu hút sự chú ý, nhận ra Tần Thời Ngộ đã đến.

Cô nhận lấy củ khoai từ tay anh, cũng mở to mắt nhìn anh: “Khoai này nướng lên sẽ ngọt lắm à?”

Tần Thời Ngộ gật đầu, ánh mắt ấm áp, sau đó ngồi xuống tảng đá đã được cô trải nửa tờ báo từ trước.

Mảnh báo hơi nhỏ, khoảng cách giữa hai người rất gần, mỗi lần Tân Điềm trở khoai, khuỷu tay sẽ chạm vào ống tay áo của Tần Thời Ngộ.

Anh nhìn gương mặt đỏ bừng lửa than của cô, nhẹ nhàng cầm lấy cái que trên tay cô: “Để anh nướng cho, em trở nhanh quá khoai sẽ không chín đâu.”

Ánh mắt cô càng thêm vài phần kính nể: “Anh còn biết nướng khoai nữa à?”

Tần Thời Ngộ mấp máy môi, cất giọng nhẹ nhàng: “Vừa học trên đường đấy.”

Tân Điềm không khỏi nể phục anh hơn: “Khả năng học hỏi của anh nhanh thật.”

“Khả năng lĩnh hội của anh cũng không tệ đâu.” Tần Thời Ngộ nói đầy ẩn ý.

Tân Điềm ôm mặt nhìn anh, buột miệng hỏi: “Ví dụ?”

“Ví dụ... Dù anh chưa từng có người yêu, nhưng anh sẽ làm rất tốt.” Anh trả lời.

Cô nhớ lại lúc anh gửi tin nhắn cho cô, anh nói: “Em sợ người trong đoàn phim thấy anh đến tìm em à?”



Cô nói cô không sợ.

Anh hỏi cô, vì sao không sợ?

Cô đã trả lời như thế nào nhỉ?

Cô nói: “Vì anh sẽ không làm em tổn thương.”

Sau đó Tần Thời Ngộ biết cô đang nướng khoai, liền nói: “Anh biết một loại khoai nướng lên rất ngọt, anh mang tới cho em nhé, được không?”

Lúc ấy cô chỉ nghĩ anh muốn đến gặp cô, bây giờ mới nhận ra là anh đang từng bước tới gần lòng cảnh giác của cô.

Anh thăm dò thái độ của cô, biết cô đã không còn đề phòng, anh mới đưa ra yêu cầu của mình.

Rất chu đáo và ân cần.

Anh vẫn luôn dịu dàng và ấm áp như thế, nhưng thực chất lại rất cương nghị và quyết đoán.

Bây giờ Tân Điềm mới biết ý đồ của anh.

Cô nhìn anh, khói than làm mắt cô cay xè...