"Không... Con không chấp nhận, chỉ có tiểu Nhu mới là em gái của con thôi."
Giản Trung Khúc quát lớn, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía cô bé đang sợ hãi núp sau lưng mẹ Giản.
Cô bé ánh có đôi mắt long lanh, to tròn nhưng lại thập phần khổ sở, có thể đôi mắt ấy đã chứng kiến phải một chuyện rất khủng khϊếp nên mới đau thương đến vậy.
"Con phát điên cái gì? Tiểu Nhu đã mất rồi... Vi Vi bằng tuổi với tiểu Nhu con cứ xem con bé như là Tiểu Nhu thứ hai đi." Ba Giản giọng khó chịu, quét mắt lạnh lùng nhìn Giản Trung Khúc rồi lại nhìn mẹ Giản đang khó xử ôm lấy bả vai của Triệu Huyền Vi như bảo bà hãy nói gì đó đi.
Giản Trung Khúc cắn răng liếc Triệu Huyền Vi chằm chằm như muốn móc lấy đôi mắt long lanh kia ra mà nghiền nát, đôi mắt ánh đẹp đến mức khiến hắn chán ghét, trong lòng hắn thập phần bất an, và phẫn nộ, hắn sợ đứa con gái trước mặt này sẽ dần dần thay thế vị trí của em gái hắn trong ngôi nhà này, hắn ám ảnh và có lỗi bởi cái chết của Giản Tự Nhu nên luôn giày vò bản thân mình, cũng ghét kẻ nào chạm vào ranh giới cuối cùng trong lòng hắn.
Mẹ Giản đẩy Triệu Huyền Vi đến trước mặt Giản Trung Khúc, bà cười gượng nắm lấy tay nhỏ của cô đặt vào bàn tay có phần to lớn của thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì đầy nổi loạn:
"Vi Vi đây là anh trai của con... Giản Trung Khúc, sau này con phải nghe lời anh trai đó." Bà nhẹ giọng nói với Triệu Huyền Vi.
Triệu Huyền Vi biết thân phận của mình chỉ là đứa mồ côi may mắn được gia đình giàu có nhận về nuôi, cô rất ngoan ngoãn khẽ cười hướng nhìn Giản Trung Khúc mà cúi chào.
Giản Trung Khúc ghét bộ mặt giả vờ ngây thơ này, ghét tất cả những thứ dính liếu đến em gái hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nằm trong lòng tay hắn, hắn lạnh lùng nắm chặt, nắm rất chặt như muốn rút lấy hết máu và bóp nát xương tay của Triệu Huyền Vi.
Cơn đau đớn bất ngờ làm cho Triệu Huyền Vi nhíu mày, cô cắn răng nhìn Giản Trung Khúc rồi lại khổ sở nhìn mẹ Giản, mẹ Giản phát hiện điều bất thường liền quát lớn kéo tay Giản Trung Khúc ra:
"Con làm cái gì vậy hả?"
Giản Trung Khúc dường như không có tí cảm giác tội lỗi nào, hắn nhếch miệng cười nói:
"Ba, mẹ xem bị đau đến như vậy mà không nói tiếng nào... Đúng là con bé giả tạo."
Ba Giản không chịu được hành động ngỗ ngược, quái gỡ của hắn nữa liền đánh cho hắn một bạt tai, quát lớn vào mặt hắn:
"Con bé bị câm, sao mà nói được... Mày đừng có mà quá đáng."
Nghe được lời này Giản Trung Khúc mới bất giác nhận ra từ lúc đặt chân vào đây, Triệu Huyền Vi chưa từng lên tiếng một lần nào, hắn nhìn vẻ mặt đau đớn nhưng phải cố kiềm nén ấy của cô, càng nhìn lại càng thấy hứng thú, hắn khẽ cười một cái, trào phúng nói:
"Ha... Rước một đứa không cha không mẹ về đây mà còn lại rước một đứa câm... Ba, mẹ đúng là bồ tát sống đó."
Câu nói này của hắn làm ba người đang ở trong căn phòng này đều đứng hình, ba mẹ Giản nhìn nhau ánh mắt chột dạ, tự trách chỉ có Triệu Huyền Vi là hơi kích động, cô buông tay mẹ Giản ra lao đến trước mặt Giản Trung Khúc làm một loạt hành động đặc biệt, ý của cô muốn nói:
"Em không phải không cha không mẹ, ba mẹ em bị tai nạn đã mất mà thôi."
Giản Trung Khúc nhìn cô gái trước mặt múa may tay chân thì không khỏi tức giận, hắn xô ngã cô xuống sàn, cao giọng cảnh cáo:
"Mày câm chớ tao không câm... Sau này nói chuyện với tao thì dùng giấy mà viết ra... À... Tốt nhất là đừng nói... Đừng có khoa tay múa chân trước mặt tao."
Nói rồi hắn quay sang nhìn ba, mẹ Giản, "Con không đồng ý cho nó ở đây đâu... Con sẽ bày đủ trò để nó không chịu đựng được mà tự rời khỏi nhà mình... Em con không có bị câm."
Hắn xoay người đi lên lầu không ngoảnh mặt lại, để mặc mẹ Giản và Triệu Huyền Vi ngơ ngác nhìn hắn. Ba Giản tức đến đỏ mặt run chân, chỉ vào hắn mà chửi không ngừng.
Triệu Huyền Vi tự biết những ngày tháng sau này của cô chắc chắn không dễ dàng gì mà sống được tại căn nhà này. Nhưng so với Cô nhi viện kia thì ở nơi đây chỉ có một ác bá Giản Trung Khúc, cô có thể chịu được, có thể nhịn được vì cô còn phải sống, sống thay cho phần đời ngắn ngủi của cha mẹ và chị gái cô.
***
Thời gian thấm thoát thoi đưa, dù Giản Trung Khúc có phản đối thế nào cũng không lay chuyển được cha mẹ hắn, Triệu Huyền Vi cứ vậy mà sống lay lắt, tạm bợ ở Giản gia mười năm.
Mười năm sống cùng nhau dưới một mái nhà, chưa bao giờ Giản Trung Khúc thôi ghét cô gái mà hắn cho là tu Hú chiếm tổ, sự ôn hoà ấm áp hắn dành cho tất cả mọi người chỉ trừ Triệu Huyền Vi.
Cô là một người câm nhưng mười tám tuổi đã đạt được nhiều giải thưởng văn học nổi tiếng vì thế mà không cần phải học tại trường dành cho người khuyết tật mà được tuyển thẳng vào một trường Đại học danh giá thành phố X.
Giản Trung Khúc hai mươi ba tuổi, vì thành tích học tập xuất sắc mà ra trường sớm, trở thành bác sĩ chính thức tại bệnh viện nhân dân thành phố, được các bạn bè đồng trang lứa ngưỡng mộ.
***
Hôm nay cô vẫn như mọi ngày theo lời mẹ Giản đưa cơm đến bệnh viện cho Giản Trung Khúc, những năm đầu sống với nhau mẹ Giản và ba Giản đều đối xử với cô rất khách sáo, cô còn không nghĩ họ coi mình là con, mà chỉ coi mình là một vị khách thận trọng đối đãi.
Năm cô lên mười tuổi mẹ Giản bị bệnh nặng, Giản Trung Khúc tham gia cuộc thi hoá học cấp quốc gia ở thành phố B, ba Giản thì đi công tác xa, chỉ còn mình cô ở bên bà tận tình tâm chăm sóc, kể từ ngày đó bà liền thích cười với cô hơn, thích vuốt ve mái tóc dài, đen mượt của cô, thích dắt cô đi mua sắm và dạy cô nấu những món ăn ngon. Ba Giản là người đàn ông dày dặn kinh nghiệm trên chính trường, loại người nào ông cũng từng thấy qua, sự dịu dàng, ấm áp của Triệu Huyền Vi làm cho ông có cảm giác cô như một thiên thần được ban xuống xua tan đi màn đêm tăm tối của con ác quỷ sống trong địa ngục như ông, ông dần dần ra dáng một người ba khi đối xử với con gái, sự hiền hoà của ba mẹ Giản đã phần nào vơi đi sự lạnh lẽo như băng của con người không chấp nhận cô duy nhất trong căn nhà này.
Vì sự phản đối của hắn, mà ba mẹ Giản vẫn không làm thủ tục nhận con nuôi, chỉ làm người giám hộ cho cô. Giản Trung Khúc vì chuyện không may xảy ra trong quá khứ cùng với việc ba mẹ đã đáp ứng điều kiện này của mình mà thôi gây chuyện với Triệu Huyền Vi nữa.
***
Triệu Huyền Vi đến bệnh viện nhân dân thành phố X, y tá ở đây đã quá quen mặt với người câm thường xuyên đến đưa cơm cho bác sĩ Giản, họ cứ nghĩ cô là bạn gái hay là em gái của anh nhưng Giản Trung Khúc chỉ lạnh lùng đáp, "Giúp việc trong nhà."
"Em lại đến đưa cơm à... Bác sĩ Giản đang cùng với Trưởng khoa thảo luận công việc... Em vào phòng đợi chút nha." Một nữ Y Tá vui vẻ dắt cô đến phòng làm việc của Giản Trung Khúc.
Triệu Huyền Vi mỉm cười cúi đầu cảm ơn cô ấy, nụ cười của cô làm trái tim của mấy chị y tá mê trai cũng xao xuyến, cô năm nay vừa tròn 18 tuổi, nét đẹp tĩnh lặng như nước, đôi mắt long lanh như chứa cả vũ trụ bên trong làm ai mới gặp lần đầu đều cảm thấy yêu thích, chỉ tiếc là cô bị câm.
Triệu Huyền Vi ngồi đợi Giản Trung Khúc hơn nữa tiếng, hắn mới trở về phòng, nhìn thấy cô hắn liền nhíu mày khó chịu, trầm giọng nói:
"Sao lại đến đây nữa... Biết tôi ngứa mắt cô thế nào mà."