Chương 12

Bầu không khí trong rừng dần dần trở nên quỷ dị.

Minh Lật cùng Phương Hồi đã đi xa, bảo đảm sẽ không bị Thiên Lý đang đánh nhau ở bên kia làm ảnh hưởng tới mới dừng lại để nhìn, hai người đều cảm nhận được tinh lực chấn động ở phía trước, nhóm động vật đi lại vào ban đêm trong rừng đều sôi nổi đi đường vòng để né tránh.

"Đánh nhau rồi." Phương Hồi nói.

Phương Hồi cau mày, thân thể của hắn không tốt, chạy suốt một đêm trên đường đến đây đã có cảm giác mỏi mệt, lại luôn phải ở trong trạng thái cảnh giác tứ phía.

Hắn mở ống trúc ra lấy một cuốn sách mà Minh Lật chưa từng thấy, sau đó nhanh chóng lật xem.

Minh Lật đứng yên ở bên cạnh nhìn về phía Thiên Lý nói: "Tinh mạch bẩm sinh của ngươi đạt đến mãn cảnh là những cung nào?"

Phương Hồi đáp: "Cung hai Trọng mục, cung bốn Trùng minh, cung thứ tám là Thần đình, cung thứ sáu là Dương mạch."

Tất cả có bốn mạch đạt tới mãn cảnh.

Ở tuổi này của hắn đã được coi là có thiên phú rồi.

Lúc Minh Lật nghe thấy hắn nói bát mạch cung Thần đình liền hiểu thân thể của hắn không được tốt lại luôn có thể giữ được một hơi nửa chết nửa sống cuối cùng.

Bởi vì mạch Thần đình nắm giữ chính là tinh thần lực, hắn là Thần đình bẩm sinh đã đạt mãn cảnh, cho nên thể chất mặc dù kém, tinh thần lại so với người khác cứng cỏi hơn mấy lần.

Minh Lật bẻ gãy nhánh cây chỉ vào Phương Hồi, nói: "Ngươi cũng không luyện Thể thuật, cũng không cần khẩu quyết Hành khí, ta nhìn ngươi chuyên về tấn công hẳn là Thần đình quyết định, bát mạch pháp trận."

Phương Hồi dành thời gian từ trong sách ngẩng đầu nhìn nàng nhìn một cái: "Ngươi biết được thật nhiều."



Nghe không phải trào phúng, chỉ là trần thuật lại một cách bình thường không có gì lạ.

"Ngươi cũng vậy." Minh Lật lịch sự đáp lễ.

Phương Hồi lật sách nói: "Nếu như ngươi nguyện ý phối hợp, ta có thể đem năm người kia vây khốn một ngày, hoặc cùng lắm là thời gian kéo lại chỉ ít hơn một ngày một chút."

Minh Lật nói: "Một ngày quá ngắn, bọn hắn sẽ sớm đuổi kịp được."

Ngón tay của Phương Hồi ngón tay giữ nguyên trên trang sách, có chút kinh ngạc: "Ngươi nguyện ý xuất thủ?"

Minh Lật cầm nhánh cây nói: "Cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ."

Bây giờ xem như Thiên Lý là người duy nhất trên đời này là tộc nhân có cùng huyết mạch với sư muội.

Có thể coi là, Thiên Lý còn phải gọi sư muội một tiếng đường tỷ đấy.

Nếu như Thanh Anh biết được Thiên Lý bị Châu vương của Chu Tước châu bắt đi, khẳng định cũng sẽ đi cứu người.

Tiểu sư muội của nàng tính nết hoạt bát đáng yêu, giỏi nhất là biết làm nũng, khi còn bé, lúc chỉ có mình nàng đơn độc tu hành không thú vị, đều là sư muội đến chơi với nàng, khiến nàng vui vẻ, mỗi ngày đều mang đến các loại đồ chơi nhỏ thú vị giúp nàng giải buồn.

Khi đó nàng còn không phải triêu thánh giả cao cao tại thượng trong mắt thế nhân.

Lại cùng huynh trưởng có chỗ hiểu lầm, quan hệ của hai người cứng ngắc, toàn bộ nhờ sư muội vừa chạy bên này vừa chạy bên kia để hòa giải, quan hệ mới không trở nên càng ngày càng ác liệt hơn.

"Ta biết được một loại pháp trận bậc cao, tên là Thận Lâu Hải, có thể không cần dựa vào cấp độ cảnh giới vẫn có thể bao vây kẻ địch." Phương Hồi nắm trang sách đang dựng thẳng lên nói: "Bày trận cần hành khí khẩu quyết phụ trợ, cho nên chỉ có một mình ta thì không có cách nào hoàn thành, bằng vào thực lực của ta bây giờ cũng chỉ có thể vây khốn bọn hắn một ngày."



Minh Lật không chút hoang mang nói: "Ngươi cứ bày ra trận hình trước, đến lúc đó ta lại sửa chữa thiên địa hành khí trong trận để kéo dài thời gian."

Phương Hồi thu hồi sách, vung ống tay áo lên, bàn tay trắng nõn hiện ra chú hoa văn dày đặc màu đen, bọn chúng di chuyển chậm chạp vòng quanh tay Phương Hồi, từ trong người Phương Hồi bay ra ký tự chú ngữ, khi kết thúc đã hình thành pháp trận giữa không trung.

Thận Lâu Hải có thể để cho kẻ thù trong phạm vi thay thế những con rối bằng suy nghĩ trong lòng, có thể biến đổi hơn tám nghìn huyễn cảnh không cùng loại để bao vây người trong trận.

Sở dĩ Phương Hồi không nói hai lời đã xoay người rời đi vì muốn tránh khỏi tầm mắt của nhóm áo choàng, mới có thể an tâm bày trận, bằng không hắn mới vừa mở ra cái đầu tiên đã bị nhóm áo choàng đen ngăn lại rồi.

Minh Lật nhìn Phương Hồi giữ vững tinh thần nghiêm túc bày trận, tinh lực của hắn hòa vào ký tự chú ngữ đen tại một điểm cố định, dẫn ra từng đầu dây nhỏ kết nối mỗi điểm, đã dần dần thể hiện ra một nửa pháp trận.

Minh Lật đã quen với việc nhìn thấy tốc độ sư đệ nhà mình bày trận, lại nhìn Phương Hồi trước mắt mới tiến hành đến một nửa pháp trận đồ im lặng không nói gì.

Tốc độ nối các tinh tuyến tím càng lúc càng nhanh, nhưng vẫn không thể so với tốc độ hình thành của Chu Tử Tức.

Minh Lật nhìn lại về phía Thiên Lý, tinh lực bên kia dao động cũng càng ngày càng rõ ràng, hai cỗ sức mạnh chạm vào nhau, hù dọa vô số chim bay trong rừng.

Chỉ có thể cầu nguyện hắn cố chống đỡ thêm một đoạn thời gian nữa.

Minh Lật nói với Phương Hồi: "Ngươi cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến ta."

Nàng lấy nhánh cây điều chỉnh tinh tuyến mà Phương Hồi đã bố trí xong, tốc độ rất nhanh, đem mấy trăm đường bên trong vây trận cải tạo thành sát trận, sau khi Phương Hồi phát hiện ra liền ngước mắt kinh ngạc nhìn nàng.

Bởi vì động tác sửa đổi tinh tuyến của Minh Lật quá thuần thục, Phương Hồi hỏi: "Ngươi tự sáng tạo à?"

Minh Lật mắt cũng không chớp thoáng cái nói: "Là sư đệ ta."