Phiên Ngoại 4: Cố Nhân.

"Chuyện gì ồn ào vậy?"

Mới sáng sớm, Lục Trường Sinh liền đã bị âm thanh huyên náo bên ngoài đánh thức. Khiến y không khỏi cau mày mở mắt, để Hàn Thiên giúp bản thân khoác vào xiêm y đi ra đại điện.

Vừa bước vào, tiếng cãi vã đã không ngừng truyền vào tai y.

"Xú nam nhân, ngươi đừng thô bạo như vậy a, cẩn thận làm hư y phục của bổn tiểu thư."

"Hừ, ngươi tốt nhất đừng có mà giở trò chạy trốn. Nếu không lát nữa ta sẽ cho người đánh gãy chân ngươi."

"....................."

Thấy Lục Trường Sinh đi ra, Huyền Vũ liền lập tức đến giúp đỡ Hàn Thiên một tay, đỡ y đi đến ghế chủ tọa, cẩn thận ngồi xuống.

Lúc này, Lục Trường Sinh mới nghiêng mắt hỏi Huyền Vũ :"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Bẩm chủ thượng, sáng nay Lăng Dự đang tuần tra xung quanh Ma cung, liền phát hiện nữ tử này đang lén la lén lút bên ngoài, không rõ mưu đồ."

"Ồ? Vậy sao các ngươi không lo liệu đi, mang nàng đến đây để làm gì?" Gặp được người đáng nghi, không phải nên mang đi tra khảo hay sao?

Mà nghe y hỏi, sắc mặt Huyền Vũ liền có chút cổ quái, nói :"Ta vốn dĩ cũng định mang nàng áp giải vào ngục giam. Chỉ có điều...dung mạo của nữ tử này...lại giống với chủ thượng ngài đến sáu phần."

"Ồ?" Lục Trường Sinh hơi khiêu mi, lúc này mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát nữ tử bên dưới.

Nàng mặc một bộ phấn y dài phết đất, tóc cột sang hai bên. Gương mặt trái xoan tinh xảo, diễm mà không tục. Nhất là một đôi mắt hoa đào tựa như câu hồn đoạt phách, sinh động hữu thần...

Càng nhìn, đồng tử Lục Trường Sinh liền càng thêm co vào, có kinh hỷ, hãi nhiên, chậm rãi đứng dậy, giọng nói có chút run rẩy :"Thường Khê?"

Vốn đang cãi nhau với Lăng Dự, nghe có người gọi tên mình, Lục Thường Khê liền nâng mắt. Một khắc nhìn thấy Lục Trường Sinh, nàng cũng ngây người. Sau đó, liền hô vang.

"Ca ca!!!"

Nghe Lục Thường Khê gọi, Lăng Dự cũng theo phản xạ buông lỏng tay. Mà nàng cũng lập tức chạy tới trước mặt Lục Trường Sinh, nước mắt lưng tròng.

"Thường Khê..."

"Ca ca..."

Cả hai nhìn nhau, không khí tường hòa mà ấm áp. Chỉ là, Lục Thường Khê đã vô tình mở miệng đánh vỡ bầu không khí vừa mới góp nhặt này.

"Ca ca, bụng của ngươi sao lại to ra vậy?"

Lúc này, Lục Trường Sinh mới chợt nhớ tới cớ sự này. Nhất thời có xúc động không nói được thành lời.

Một canh giờ sau, sau khi miệng đắng lưỡi khô đem mọi chuyện kể lại cho Lục Thường Khê nghe, Lục Trường Sinh mới nhấp vào một ngụm trà nóng.

"Cho nên nói, thuyền Lãnh Sinh của ta đã chìm ở giữa dòng rồi sao?" Lục Thường Khê sinh không còn gì luyến tiếc nằm dài trên bàn.

Lúc này, Hàn Thiên đứng ở bên cạnh cũng khụ một tiếng, soát tồn tại cảm. Khiến Lục Thường Khê lập tức sửa lời, xấu hổ cười :"Nhưng không sao, ta có thể chèo thuyền Thiên Sinh."

Mặc dù không vui, nhưng đối với "cô em vợ" đến từ vị diện khác, Hàn Thiên cũng không tiện phát tác.

Chỉ là, trong lòng lại hận không thể nghịch chuyển thời gian một lần nữa. Quay trở về tát cho Vĩnh Hằng Ma Quân một cái, xem hắn ta còn dám viết ra quyển Thù Đồ vớ vẩn kia không.

Chỉ là, ngay khi đang tán gẫu, Lục Trường Sinh bỗng dưng lại hơi nhíu mày.

Thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của y, Hàn Thiên liền cuống quýt hỏi :"Sư Tỷ, ngươi làm sao..."

"Không biết...ta giống như sắp sinh rồi..." Lục Trường Sinh lắc đầu nói.

"Hả?" Hàn Thiên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng lại, lập tức chạy đi hô hoán người đến đỡ đẻ.

Lúc này, Lục Thường Khê cũng có phần tay chân luống cuống, vội vã chạy vòng qua đỡ Lục Trường Sinh, cuống cuồng nói :"Ca ca, bình tĩnh, huynh phải bình tĩnh..."

"Người cần bình tĩnh là ngươi..."

Lục Trường Sinh vừa sinh, chính là ba ngày ba đêm. Mà Ma cung cũng vì đó mà gà bay chó chạy.

Xen lẫn với tiếng hét thảm, là từng tiếng mắng chửi của cùng một người.

"Hàn Thiên chết tiệt...A...lão tử...lão tử muốn cùng ngươi...A...ly thân!"

Cuối cùng, sau thời gian dài vật lộn, y cũng sinh ra một nam hài nặng 6 cân 2 ( khoảng 3kg ). Đặt tên là Hàn Tích, tự là Hàn Bất Oán - cả đời không oán không hối.

Ngày đầy tháng, khắp thiên hạ đều đến chung vui. Lễ vật càng là nối liền không dứt.

Ôm tiểu Hàn Tích đáng yêu, mũm mĩm, tròn tròn như bánh trôi nước, Lục Trường Sinh lại vừa bắt đầu xem xét lễ vật, có phần buồn bã nói :"Tiểu tử Trình Ân đó vẫn không về sao?"

Kể từ ngày ở Bất Chu Sơn, sau khi trở về, Trình Ân liền đã lén lút bỏ nhà ra đi. Nói là muốn hành tẩu giang hồ.

Đến hiện tại đã hơn một năm, vẫn như cũ không có nửa phần tin tức của hắn.

"Trình Ân thông minh lanh lợi, khẳng định sẽ không sao." Hàn Thiên lập tức an ủi y.

Thở dài một hơi, Lục Trường Sinh cũng không lại nói tới việc này nữa. Chỉ là, khi ánh mắt quét qua một món lễ vật, y liền hơi nhíu mày, đem nó lấy ra.

Đây là một chiếc hộp gấm vô cùng bình thường, không ghi tên họ người gửi. Mà bởi vì bình thường, nên mới phá lệ chói mắt giữa một đám lễ vật quý giá thế này.

Lục Trường Sinh mở ra hộp gấm, chỉ thấy bên trong là một chiếc ngọc bình an. Cùng với một mảnh giấy ghi mấy chữ :"Một chút lòng thành, không đáng nhắc tới."

-----------------------

Lúc này, nơi biên thành xa xôi ở Nam Lĩnh.

Một nam nhân mặc bạch y đang chậm rãi lăn bánh xe của chiếc xe lăn bằng gỗ mà mình đang ngồi.

Gương mặt đối phương vô cùng đáng sợ, chằn chịt vô số vết sẹo, tựa như là bị thiên đao vạn quả, vô cùng kinh tủng.

Nhưng nơi đối phương đi qua, dân chúng xung quanh đều tươi cười nồng nhiệt, không chút e sợ.

"Tham kiến Tiên sư."

Đúng lúc này, bánh xe lăn lại bất chợt vướn vào trên một hòn đá.

Ngay khi hắn chuẩn bị dùng sức, thì một đôi tay nhỏ nhắn đã giữ lấy ghế ngồi, đem xe lăn đẩy lên phía trước. Âm thanh thiếu niên trong trẻo mà hữu lực cũng truyền vào tai :"Sư tôn, để ta đẩy xe cho ngươi."

"Đa tạ ngươi, Lục Ân." Quân Thường Tiếu cười nói. Nhưng những vết sẹo trên mặt bắt đầu co lại.

Trình Ân cũng không bị dọa sợ, trái lại còn cười :"Sư tôn, người đã gửi lễ vật cho nhi tử của nhị sư huynh và tam sư huynh rồi sao?"

"Ừ."

"Nghe người nhắc về bọn họ mãi, ta cũng có phần hiếu kỳ. Nếu không, hôm nào chúng ta trở về gặp mặt bọn họ đi?"

"Tốt thôi."

Thiếu niên đẩy xe lăn cho đối phương, bóng lưng giao thoa, không khí ấm áp, vĩnh viễn không thể tiêu phai.