Lục Trường Sinh hôn lên môi hắn, có kinh nghiệm của lần trước, nên lần này, dù động tác vẫn còn trúc trắc, nhưng y vẫn biết bản thân mình cần phải làm gì.
Y tựa như con mèo nhỏ, khẽ liếʍ lên môi hắn. Đầu lưỡi nhỏ nhắn lại câu lấy lưỡi hắn.
Lúc này, được y chủ động, Hàn Thiên cũng bắt đầu đáp lại.
Đến tận khi sắp không thở được nữa, y mới chịu rời xa hắn. Cánh môi đều đã ướt sũng, lộ ra vô cùng kiều diễm.
Ánh mắt Hàn Thiên hơi ám trầm, ngón tay thô ráp vuốt ve đôi môi vừa bị bản thân chà đạp này.
Làm Hàn Thiên không kịp phòng bị nhất chính là, y bỗng dưng lại hé môi ngậm lấy ngón tay hắn. Trong mắt cũng tràn đầy khıêυ khí©h.
"Thế nào Sư Đệ? Ngươi thích sư huynh chủ động như vậy sao?" Lục Trường Sinh kề sát người lên trên người hắn, ở bên tai hắn thổi khẩu khí.
Ngón tay thon dài lại tựa như rắn nước di chuyển trên từng khối cơ bụng của hắn, dừng lại ở trước ngực. Cụ thể hơn là chỗ vết sẹo đã lành do bị kiếm đâm kia, khẽ nhấn.
Đối diện với một Lục Trường Sinh tựa như yêu tinh câu hồn đoạt phách, Hàn Thiên ngay cả nửa phần tâm tư kháng cự cũng không dậy nổi.
Du͙© vọиɠ nguyên thuỷ nhất cũng chậm rãi bị y câu ra.
Lục Trường Sinh dùng ánh mắt tử sắc liếc hắn một cái. Mị nhãn được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngón trỏ nhẹ nhàng di chuyển, từ l*иg ngực thẳng lên cổ, cuối cùng dừng lại ở phần hầu kết nhô ra kia của hắn.
Da của hắn không trắng, có màu đồng cổ mạnh mẽ. Cùng ngón tay tinh xảo của y hình thành tiên minh đối lập.
Y hơi cúi đầu, đầu tiên là liếʍ nhẹ hầu kết của hắn. Sau đó liền nhẹ cắn, để lại một dấu hồng ngân nho nhỏ.
Nhìn thấy yết hầu hắn không ngừng lăn lộn, hơi thở cũng càng thêm thô trọng, y liền cười khẽ. Một đường dùng môi lưỡi đi dọc xuống dưới.
Lúc này, bàn tay của y cũng đã thăm dò tới hạ thể của hắn.
Vừa chạm vào, dù cách một lớp vải vóc, y vẫn như cũ có thể cảm nhận được sự hưng phấn không yên của nó.
Rất nhanh, y liền đã vượt qua từng khối cơ bụng. Nửa ngồi nửa quỳ vén lên tóc mai, chậm rãi giải khai tiết khố của hắn.
Mặc dù đã tự mình thể nghiệm, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc gần với đồ vật này của hắn, Lục Trường Sinh vẫn là không nhịn được bị kích cỡ này doạ sợ. Nụ cười đắc chí trên mặt cũng xém chút không nhịn được. Đối với hành động kế tiếp của mình cũng nảy sinh vô hạn chần chừ.
Muốn mạng a!
Nhìn y cách phân thân của mình gần như vậy, hơi thở của y còn không ngừng phả lên trên đó, mặc dù y vẫn chưa làm gì. Da đầu của Hàn Thiên cũng đã run lên, tuân theo bản tâm khẩn cầu :"Sư Tỷ, giúp ta..."
Lúc này, thứ đang hưng phấn kia cũng đi theo nhúc nhích nhẹ một cái, tựa như đang hối thúc.
Rốt cuộc, Lục Trường Sinh vẫn là hạ quyết tâm, hơi khom lưng ngậm lấy phần đầu to lớn của ** ***.
Bởi vì kích thước quá khổ của nó, y liền không thể không dùng tay nắm lấy phần còn thừa ra, trên dưới loát động.
Quanh chóp mũi đều là mùi hương nam tính của đối phương, làm cả người y đều có chút nhũn ra.
"Sư Tỷ..." Lúc này, Hàn Thiên rất muốn giữ lấy tóc y, để y triệt để nuốt vào phân thân của mình. Nhưng sợ y khó chịu, hắn cũng chỉ có thể cố cầm giữ bản thân.
Rốt cuộc, đến khi miệng của y đều có chút tê mỏi. Hắn mới chịu thả lỏng người, phóng xuất.
"Khụ khụ..." Khoang miệng nồng đậm mùi xạ hương, Lục Trường Sinh liền không nhịn được mà ho khan hai tiếng. Nhưng vẫn đem chất lỏng trong miệng nuốt xuống.
Hàn Thiên đưa tay vuốt nhẹ tóc y, thấy khóe môi y vẫn còn lây dính một chút dịch thể kia, hắn liền dịu dàng giúp y lau đi.
"Sư Tỷ, có sao không?"
"Không sao." Lục Trường Sinh lắc đầu.
Khóe mắt y có chút đỏ, hàm chứa nước mắt. Môi mỏng hơi vểnh, vẫn còn xen lẫn một chút màu trắng không hài hoà. Nhưng lại khiến Hàn Thiên khí huyết phun trào, trực tiếp đem y đẩy ngã.
Vạt áo y bị bung mở, một thân hỷ phục đỏ tươi lại càng khiến dung nhan của y thêm diễm lệ.
Hàn Thiên gấp không chờ được bắt đầu thăm dò trên từng tấc da thịt kia.
Bàn tay dọc theo váy áo, vuốt ve đôi chân thon dài của y. Chậm rãi tiến dần lên trên.
Tiết khố của y bị hắn đẩy sang một bên. Ngón tay của hắn liền tìm tới nơi tư ẩn của y. Chậm rãi thăm dò, cho một ngón tay tiến vào.
"Ân...Hàn Thiên..."
Ngón tay hắn chuẩn xác chạm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể y, khiến y không nhịn được mà co người, rêи ɾỉ.
Lúc này, Hàn Thiên lại bắt đầu cho thêm một ngón, rồi đến hai ngón, bắt đầu ra vào.
Thông đạo bị hắn làm nới lỏng, trở nên mềm mại. Y chỉ có thể vô lực níu lấy ga giường, phát ra tiếng nỉ non.
Rốt cuộc, sau một tiếng rêи ɾỉ trầm trọng, y cũng triệt để bị hắn làm đến cao trào, tựa như con cá mất nước nằm trên giường, không muốn động.
Lúc này, mặc dù đã muốn y khôn cùng. Nhưng Hàn Thiên vẫn cố gắng nhịn xuống, lấy ra một bình sứ, đem chất lỏng bên trong đổ ra, thoa lên trên hạ thân của mình.
Sau đó mới kéo y vào lòng, đặt y ngồi lên đùi mình, từ bên dưới tiến vào.
Hậu huyệt bị căng ra, dù đã có màn dạo đầu, Lục Trường Sinh vẫn như cũ cảm thấy trướng trướng mà nhăn mi.
Tư thế này khiến cho ** *** càng thêm tiến sâu vào trong. Làm bụng nhỏ của y đều có chút nhô lên.
"Không muốn..." Lục Trường Sinh lắc đầu nói.
Chỉ là, tên đã lên dây, tất cả phản kháng đều là vô hiệu.
Hàn Thiên đã hung mãnh di động hông, không ngừng chuyển động hạ thể.
"A..." Vội vã ôm vai hắn, chân quấn lấy hông hắn. Y chỉ có thể tùy ý hắn làm bậy, thừa nhận từng đợt ra vào mãnh liệt, giống như muốn đem y đâm xuyên.
Chua xót qua đi, kɧoáı ©ảʍ ngập trời liền ùa tới. Mười ngón tay của y liền bắt đầu cào cấu trên lưng hắn :"Chậm một chút..."
Nhưng là, đau đớn chỉ càng thêm kí©h thí©ɧ Hàn Thiên, khiến hắn không biết mệt mỏi mà rong ruổi.
Rốt cuộc, một canh giờ sau, sau khi thả nhẹ lực đạo, hắn rốt cuộc mới gầm lên một tiếng, phóng thích vào sâu trong người y.
Lúc này, Lục Trường Sinh đã sớm mồ hôi đầy mình.
Ngay khi y sắp sửa xỉu ngang, thì hắn lại bất chợt quăng cho y một quả bom nặng ký...
"Sinh nhi, kỳ thực, chất lỏng trong bình sứ ban nãy ngươi thoa, là của phụ thân đưa cho ta."
"Ông ấy nói, thứ đó có thể giúp ta và ngươi...có hài tử."
Vốn đang mơ mơ màng màng, nghe đến ba chữ "có hài tử", Lục Trường Sinh ngay lập tức liền mở bừng mắt, nhảy cẩng :"Ngươi vừa mới nói gì? Có hài tử?!!"