Lục Trường Sinh siết chặt nắm tay, ghì mạnh cánh tay một cái. Ngay tức khắc, hai đầu xiềng xích liền lập tức đứt đoạn, hóa thành từng sợi bột phấn rơi lả tả.
Lúc này, một cỗ ma khí liền từ trên người y bộc phát ra, đem hết thảy trận văn cùng phật âm đều làm nổ tung.
"A" Uy áp như sóng lớn cuốn tới, hất bay gần ngàn tên tu sĩ đang bao vây xung quanh y.
Tro bụi cuốn lên mù mịt, đợi khi kình phong lắng xuống. Chỉ còn một mình Lục Trường Sinh đứng giữa không trung. Một thân hắc bào bị gió lộng phần phật.
Đám người lúc này đều đã nằm bò trên đất. Kẻ tu vi thấp đã trực tiếp hôn mê qua đi. Kẻ tư vi cao, nhẹ thì hộc máu, khí huyết cuộn trào, nặng thì thất khiếu đổ máu, căn cơ dao động.
Lúc này, Vô Trần đại sư cũng giống như những người khác, ánh mắt khi nhìn về phía Lục Trường Sinh đều đã mang theo đôi chút hoảng sợ.
Phật châu vỡ vụn lăn trên đất, nhưng ông cũng không có tâm tình đi nhặt. Khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, thều thào :"Độ Kiếp cảnh...Kẻ này là Độ Kiếp cảnh ma vật..."
Lúc này, thấy tình thế bất lợi cho phe mình, Vân Lan Thánh chủ liền lập tức rống lên :"Lục Trường Sinh, ngươi tốt nhất nên đi lo cho an nguy của tỷ tỷ ngươi. Đừng để khi ngươi trở lại đã phải nhặt xác cho nàng."
"Ngươi có ý gì?" Nghe lời bà ta nói, Lục Trường Sinh liền nhướng mi, ngưng thần.
Thấy bản thân thành công dao động y, Vân Lan Thánh chủ liền lấy ra một viên đan dược trị thương nuốt vào. Sau đó mới nói tiếp :"Tùy ngươi có tin hay không. Phong Luân Tà Tôn lúc này đã đi tìm tỷ tỷ của ngươi. Hắn sẽ trảm thảo trừ căn, trước gϊếŧ chết thân nhân của tà ma!"
"Hồ ngôn loạn ngữ!" Mặc dù không tin. Nhưng đối với an nguy của tỷ tỷ, Lục Trường Sinh vẫn là không thể nào xem nhẹ được.
Cũng không quản đám người này nữa, y lập tức liền phi thân rời đi, dùng tốc độ nhanh nhất thẳng hướng Bách Hoa cốc.
Tỷ tỷ, ngươi ngàn vạn không được xảy ra chuyện...
---------------------------
"Vấn Tình?" Nhìn thấy thanh kiếm Lăng Thịnh Nam lấy ra, Hàn Thiên liền kinh hô.
Thanh kiếm này, từ 8 năm trước không phải đã bị Quân Thường Tiếu cất giữ trong binh khí các của Vạn Kiếm tông rồi sao? Tại sao lại ở trong tay Lăng Thịnh Nam?
Lăng Thịnh Nam phảng phất cũng không có ý định giải thích gì với hắn. Một tay cầm kiếm, một tay nàng lại sửa sang tà áo :"Công tử có muốn cùng ta đi tế bái nghĩa phụ nghĩa mẫu hay không?"
Nhìn thấy Lăng Thịnh Nam đi sâu vào trong, dù muốn hay không, Hàn Thiên vẫn chỉ có thể cắn răng đi theo.
Kiến trúc của Minh Nguyệt cư cũng không tính là quá lớn. Vừa đi vào nội viện, vượt qua một cái sân nhỏ, cả hai liền đã đến trước từ đường Lục gia.
Lăng Thịnh Nam đẩy cửa vào, ra hiệu Hàn Thiên theo sau.
Cửa lớn từ đường vang lên tiếng ma sát chói tai. Đập vào mắt Hàn Thiên chính là hai khối bài vị đặt ở giữa sảnh đường. Phía trước là hai cái bồ đoàn.
Từ hoàn cảnh đến xem, Hàn Thiên có thể khẳng định, nơi này mỗi ngày đều được Lăng Thịnh Nam tỉ mỉ lau chùi qua.
"Năm xưa, nghĩa phụ nghĩa mẫu là bạo thể chết, ngay cả mảnh vụn thi thể cũng không còn. Cho nên chỉ có thể lập bài vị, mà không thể làm bia mộ được." Lăng Thịnh Nam thấp giọng giảng giải.
Không biết vì sao, nghe đến việc này, đáy lòng Hàn Thiên liền có chút chua xót, phảng phất bản thân đã từng trải qua chuyện tương tự.
Một đời anh dũng, hi sinh vì thiên hạ. Nhưng cuối cùng không chỉ rơi vào kết cục chết không toàn thây, mà ngay cả một tấc đất chôn thân cũng không có...
Lúc này, Lăng Thịnh Nam đã đặt Vấn Tình Kiếm sang một bên. Bắt đầu thắp hương.
Nàng cầm lấy ba nén hương, một bên vái lạy, một bên lại thì thầm nói chuyện :"Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, đây có lẽ là lần cuối cùng Thịnh Nam tới thắp hương cho hai người."
"Hôm nay, Thịnh Nam còn đặc biệt dẫn theo một người tới đây, có lẽ hai người sẽ rất vui khi nhìn thấy hắn. Dù sao, hắn cũng là con rể mà hai người lựa chọn a."
Ở đằng sau, nghe được lời thì thầm không rõ của Lăng Thịnh Nam, linh cảm không may liền dâng lên trong đầu Hàn Thiên.
Lúc này, nàng đã cắm hương xong. Sau khi vái lạy, nàng cũng không có rời đi. Trái lại, lại đưa tay đem chuôi kiếm Vấn Tình rút ra.
Một kiếm vừa lóe, bài vị của Lục Trường Canh và phu nhân của ông liền lập tức hóa thành hai mảnh gỗ vụn, rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng "lộc cộc" thanh thúy.
Nhìn thấy một màn này, con ngươi Hàn Thiên liền co vào.
Làm sao...làm sao nàng lại có thể rút ra Vấn Tình Kiếm được chứ? Chẳng lẽ...
"Để rút được Vấn Tình Kiếm, ta đã phải tốn 8 năm, thời thời khắc khắc loại bỏ ấn ký của ngươi ở trên nó. Chậm rãi đem nó luyện hóa." Nắm lấy Vấn Tình, Lăng Thịnh Nam cũng chậm rãi từ trên bồ đoàn đứng lên.
"Ngươi..."
"Vì một ngày này, ta đã phải chuẩn bị hai mươi mấy năm. Từ nhận Lục Trường Canh làm nghĩa phụ, cho đến đối xử tốt với Lục Trường Sinh." Lúc này, Lăng Thịnh Nam đã xoay người lại đối diện với Hàn Thiên.
Gương mặt nàng vô cùng lạnh nhạt, không chứa một chút cảm tình. Cùng bộ dạng trước đó, tựa như là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Để hoàn thành nhiệm vụ, cha mẹ ta tự nguyện hi sinh để ma tộc gϊếŧ chết. Ta còn tự tay hủy đi đôi mắt của mình." Lăng Thịnh Nam trầm mặt trần thuật.
Có lẽ, chính nàng cũng không ngờ tới, hai mươi năm sống một cuộc sống bình thường, đã khiến cho nàng có chút xiu lòng...
Nhưng dù thật lòng biết ơn phu thê bọn họ, cũng cảm thấy vô cùng áy náy. Thế nhưng...đứng trước đại nghiệp, đứng trước trách nhiệm, những thứ này lại lộ ra vô cùng tái nhợt.
Lúc này, Lăng Thịnh Nam cũng nâng mắt, đối diện với Hàn Thiên, phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ :"Thật ra, cảm giác khi chết rất đau khổ. Ta đã chết một lần, cũng không muốn thể nghiệm lại lần nữa."
"Nhưng đây là mệnh, là trách nhiệm mà ta phải gánh vác."
"Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?" Cảm thấy đầu có chút đau, tựa như có thứ gì đó muốn phá thể mà ra, Hàn Thiên liền ôm đầu quát.
Không trả lời hắn. Lăng Thịnh Nam chỉ nhìn về phía chân trời.
Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm. Vấn Tình Kiếm liền chậm rãi nâng lên.
Dưới ánh mắt kinh thán của Hàn Thiên, lưỡi kiếm liền trực tiếp đâm xuyên qua người nàng, không chút do dự.
"Phập" Tiếng da thịt bị đâm xuyên có chút vang dội.
Lăng Thịnh Nam liền quỳ xuống, mặt hướng về phía hắn, huyết tinh không ngừng theo khóe môi nhỏ giọt xuống.
"Tỷ tỷ!!!"
Một khắc nghe được tiếng hô xuyên thấu thiên địa này, hô hấp của Hàn Thiên liền cứng lại, giống như đã nghĩ tới chuyện gì.
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" Lục Trường Sinh lập tức chạy tới bên người Lăng Thịnh Nam, đỡ lấy nàng. Tim y giây phút này dường như đã ngừng đập, cả người đều bị khủng hoảng bao trùm.
Y luống cuống tay chân, không dám loạn động. Chỉ không ngừng lục lọi trong giới chỉ :"Đan dược...đan dược của ta đâu? Ta cần một bình đan dược..."
"Sinh nhi...không cần..." Bàn tay dính đầy máu tươi. Lăng Thịnh Nam liền giữ lấy tay y :"Tỷ tỷ...xin lỗi...thành thật xin lỗi đệ..."
"Tỷ có lỗi với nghĩa phụ...nghĩa mẫu...Có lỗi với đệ..."
"Xin lỗi, tỷ không còn...lựa chọn...nào nữa...xin lỗi..."
Lăng Thịnh Nam không ngừng lẩm bẩm lời xin lỗi, tựa như cố rột rửa hết tội lỗi cuối cùng của mình.
"Tỷ tỷ, tỷ sẽ không có chuyện gì a." Lục Trường Sinh một bên gào thét, một bên lại trút hết đan dược mình có ra. Mặc kệ là loại đan dược gì, đều nhét vào trong miệng nàng.
Chỉ là, tất cả không ngoại lệ đều bị máu tươi cuốn ra.
Lệ nóng không khống chế được mà tuôn trào, Lục Trường Sinh chỉ có thể hoảng loạn ôm lấy đầu nàng. Trong lúc vô tình, ánh mắt y liền chú ý tới bài vị nằm ngang dọc trên mặt đất kia.
"Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là kẻ nào...kẻ nào đã làm ra những chuyện này?!!" Lục Trường Sinh nghẹn ngào nói, tâm tình gần như sắp hỏng mất.
Tại sao vậy? Tại sao y làm nhiều chuyện như thế, nhưng kết cục của tỷ tỷ vẫn như cũ trở về quỹ đạo.
Y làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Sinh cơ chậm rãi rút đi, Lăng Thịnh Nam chỉ có thể dùng đôi tay đẫm máu sờ lấy mặt Lục Trường Sinh. Bất tri bất giác lại nhớ tới ở kiếp trước, trong đêm mưa, y giống như cũng ôm lấy nàng như vậy.
Nếu nàng không phải là người được lựa chọn thì tốt quá rồi.
Nàng sẽ có thể trở đắp chăn ấm, nghe Lục tông sư kể chuyện, cùng Lục đại thiếu gia trở về...nhà.
Ngón tay Lăng Thịnh Nam run rẩy chỉ về phía Hàn Thiên. Rốt cuộc liền không còn trở về nữa.
Nhà, đã vỡ tan rồi...
"Tỷ tỷ!!!"