**Phần H phía sau đã chuyển sang chương 35.
Sáng hôm sau, Hàn Thiên lê thân thể đau nhức tỉnh dậy. Nhớ tới những hình ảnh trong giấc mơ hôm qua, hắn vẫn còn nghĩ mà sợ, sau lưng phát lạnh.
Rốt cuộc những thứ trong mộng là thật hay là giả? Tại sao lại cho hắn cảm giác quen thuộc đến như vậy? Nhất là lần ở Huyễn Hoặc Bí Cảnh kia...cơ bản là giống như đúc những thứ trong mơ...
Càng nghĩ càng thấy đau đầu, Hàn Thiên liền dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
------------------------------
Lục Trường Sinh mặc xong y phục, một mặt u oán nhìn chính mình trong gương. Lúc này, môi của y vẫn còn có chút sưng, bị phá một lớp da nhỏ. Nhưng cũng may là không còn rớm máu như trước nữa.
Tức giận đem tấm gương úp xuống, Lục Trường Sinh liền hùng hổ hớp vào một ngụm trà. Chỉ là, ngay tức khắc liền bị bỏng đến liên tục rít khí lạnh.
"Cẩn thận một chút, trà vừa pha, không ai giành với ngươi." Ngồi trên ghế chủ vị, Quân Thường Tiếu liền ôn thanh căn dặn. Chỉ là ánh mắt lại chuẩn xác rơi vào trên cánh môi bị phá da của y.
Trong thiên điện lúc này chỉ có ba người đang ngồi uống trà. Tần Lãnh từ đầu tới cuối đều lãnh tĩnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tồn tại cảm ít đến đáng thương.
Lúc này, Hàn Thiên cũng từ bên ngoài đi vào.
Lục Trường Sinh vừa mới thổi nguội nước trà, hớp vào một ngụm, dư quang khẽ liếc nhìn Hàn Thiên. Nhưng chưa kịp nuốt vào, thì một ngụm trà đã từ trong miệng y phun ra.
"Phụt...khụ khụ..."
Chỉ thấy bộ dạng của Hàn Thiên lúc này có thể nói là...một lời khó nói hết. Y phục xốc xếch, gài nhầm vạt áo không nói. Tóc tai thì tán loạn, giống như chưa chải. Về phần mặt...
Sắc mặt tái nhợt, dưới mi mắt hình thành một cái quầng thâm, tựa như gấu trúc bảo bảo. Ngay chỗ cằm còn hằn lên một vết bằm to bằng đồng tiền, tím đen, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
"Sư Đệ, ngươi làm sao vậy?" Nhìn thấy bộ dáng thảm hề hề này của hắn, Quân Thường Tiếu không khỏi kinh nghi hỏi.
Chưa để Hàn Thiên trả lời, Lục Trường Sinh liền đã cười chen miệng vào :"Sư tôn, đêm qua hắn chắc chắn là bị hồ ly tinh hút hết dương khí rồi...ha ha..."
Hàn Thiên :..................
Bị Lục Trường Sinh trêu chọc, Hàn Thiên cũng có phần ngượng ngùng. Đúng vậy, đêm qua hắn xác thật đã bị "hồ ly tinh" hút hết tinh lực.
"Đệ tử Sư Đệ, bái kiến sư tôn."
Sau khi chắp tay chào Quân Thường Tiếu, Hàn Thiên cũng đi đến chỗ ngồi của mình, bắt đầu uống trà để hòa hoãn tâm tình.
Lúc này, một tên đạo đồng bỗng dưng lại đi vào, hướng đám người chắp tay :"Tiểu nhân tham kiến Thiên Tôn, Kiếm Quân, Nhị sư thúc, Tam sư thúc."
"Có chuyện gì?" Quân Thường Tiếu nhướng mày.
"Bẩm báo Thiên Tôn, Vân Lan Thánh chủ đến chơi. Tông chủ cho mời bốn vị sang Vô Cực Cung uống trà đàm đạo."
Nghe thấy là Vân Lan Thánh chủ, mi mày Quân Thường Tiếu liền giãn ra, phất tay :"Dẫn đường."
Lục Trường Sinh buông tách trà xuống, hướng Hàn Thiên đến gần.
"Sư Đệ, ngươi nói xem Vân Lan Thánh chủ đến đây làm gì?"
"Ta cũng không biết nữa." Hàn Thiên lắc đầu, nghĩ cũng không rõ.
-------------------------------
Vân Lan Thánh chủ là một nữ tử xinh đẹp, ngoại hình thuộc về dạng ngự tỷ, trước lồi sau lõm. Tính cách tương đối phóng đãng, không kiềm chế được. Rất nhiều đại lão trong tu chân giới đều cùng nàng có một chân, là váy hạ chi thần của nàng.
Hôm nay nàng đến, còn dẫn theo nhị nhi tử Cố Thiếu Dương cùng với một nữ tử tuổi xuân phơi phới.
Thiếu nữ tên gọi Hàm Hương, mi mày như họa, mũi quỳnh tinh xảo, gương mặt đầy đặn tựa trứng ngỗng. Cả người đều tràn ngập linh khí, tựa như phù dung chớm nở, tinh khiết thủy linh.
Hơn hết, nàng còn được chúng nhân ca tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Mặc dù danh xưng rất tốt, nhưng kỳ thật, số tu sĩ muốn chân chính kết thành đạo lữ với nàng cũng không tính là nhiều. Hơn nữa đại bộ phận cũng đều là tán tu hay hạng vô danh tiểu tốt.
Lý do?
Bởi vì nàng đẹp thì có đẹp, nhưng cũng chỉ là một cái bình hoa mà thôi.
Không có linh căn, cũng không có thiên phú tu luyện, chỉ là nhục thể phàm thai. Trăm năm sau cũng chỉ có thể hóa thành hồng phấn khô lâu.
Phải biết, tu sĩ ở tu chân giới, bế quan đều là lấy chục năm, trăm năm đến hình dung. Đâu ai muốn khi bản thân xuất quan rồi, đạo lữ như hoa như ngọc lại sớm trở thành một phụ nhân mập mạp hay bà lão già nua kia chứ?
Lúc Lục Trường Sinh bước vào, cũng vô tình đối diện với ánh mắt của nàng, tâm thần không khỏi chấn động, cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương.
Ở một bên thấy thế, Quân Thường Tiếu liền lạnh giọng nhắc nhở :"Sư Tỷ."
"A...xin lỗi, là ta thất lễ rồi." Bừng tỉnh, Lục Trường Sinh lập tức thu hồi ánh mắt, vội vã hướng đám người tạ lỗi. Sau đó cũng tìm tới nơi an vị cho mình.
Y đương nhiên cũng không phải bị dung mạo của đối phương làm kinh diễm. Mà hoàn toàn là vì một lý do khác.
Nếu y đoán không lầm, thì nữ tử này chính là Cố Hàm Hương, chất nữ của Vân Lan Thánh chủ, đường muội của Cố Thiếu Dương.
Trong nguyên tác, nàng thoả thỏa chính là nữ phụ đam mỹ trong truyền thuyết.
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng liền ưa thích Hàn Thiên.
Nhưng Vân Lan Thánh chủ lại muốn gả nàng cho Tần Lãnh. Hơn nữa, Quân Thường Tiếu còn đồng ý!
Sau đó, Hàm Hương liền thuận lý thành chương trở thành thê tử của Tần Lãnh.
Dù đã gả cho hắn, nhưng nữ nhân này vẫn không hề giữ phụ đạo, thường xuyên câu dẫn Hàn Thiên, thậm chí còn dan díu với Cố Thiếu Dương.
Không đúng, kỳ thực trước khi lấy Tần Lãnh, nàng cũng đã cùng Cố Thiếu Dương có một chân rồi mới đúng.
Nữ nhân này có thể nói là tiện đến hết chỗ nói.
Lúc đại quân của Hàn Thiên đánh lên, chính là nàng từ trong tay Tần Lãnh trộm tới bố cục bày binh của Vạn Kiếm tông đưa cho Hàn Thiên.
Thậm chí, ở tiền kỳ, nàng còn tiếp tay cho Cố Thiếu Dương, hạ dược Lăng Thịnh Nam. Khiến Lăng Thịnh Nam ủy thân cho gã, nửa đời sau sống trong khổ cực. Đến tận khi nguyên chủ gϊếŧ chết Cố Thiếu Dương rồi, mới có thể thoát thân được.
Cho nên, một khắc nhìn thấy Hàm Hương, y mới giật mình thất thố như vậy. Bởi vì y đang nghĩ, bản thân nên chặt nàng vẫn là nên chém nàng đâu?
Mãi mê suy ngẫm, Lục Trường Sinh lại đột ngột nghĩ tới một chuyện...
Trong nguyên tác, lần đầu tiên gặp mặt, Hàm Hương là bị bộ dạng anh tuấn, soái khí của Hàn Thiên đả động.
Nhưng hôm nay, ngoại hình của Hàn Thiên cũng đã biến thành...không nỡ nhìn thẳng. Kia, người hiện tại mà nàng ái mộ sẽ là...
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu, Lục Trường Sinh liền đối diện với ánh mắt thẹn thùng đưa tình của Hàm Hương. Bị y phát hiện, nàng còn xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn len lén nhìn y...
Lục Trường Sinh :..................
Một ngụm trà suýt chút nữa liền phun ra ngoài, nhưng vẫn bị Lục Trường Sinh cưỡng chế nuốt trở về.
Không được, không được. Nếu y đã tới đây rồi, thì tuyệt không có khả năng trơ mắt nhìn Tần Lãnh và Lăng Thịnh Nam rơi vào ma trảo của đôi cẩu nam nữ này!
Cho nên, chỉ có thể tương kế tựu kế...
Đầu óc khẽ chuyển, Lục Trường Sinh rất nhanh liền nghĩ ra được đối sách.
Khóe môi y hơi nhếch, quăng cho Hàm Hương một nụ cười phong lưu, tà tứ. Khiến đối phương phương tâm nhảy loạn...
**Ta giống như ngửi được vị chua từ đâu đó phát ra~