--Quyển 2 : Niên Thiếu Vẫn Lạc.
Trong thiên điện, Hàn Thiên đi rồi, sắc mặt Quân Thường Tiếu liền dần dần đen lại.
"Ở đây tức giận thì được ích lợi gì? Có chút chuyện để ngươi làm, ngươi cũng làm không xong, đúng là mất mặt mà."
"Ngươi muốn đợi đến lúc hắn ta khôi phục lại trí nhớ của tiền kiếp hay sao?"
Giọng nói này vừa vang lên, gương mặt Quân Thường Tiếu trong nháy mắt liền tái đi. Vội vã quỳ xuống, hướng nơi thanh âm phát ra dập đầu :"Quân Ảnh tham kiến chủ thượng."
Quân Thường Tiếu vừa mới dứt lời, không khí trước mặt hắn liền thoáng vặn vẹo, ngưng tụ ra một bóng người khoác áo choàng đen, hắc khí vờn quanh, không nhìn thấy chân diện mục.
"Có Vẫn Tình Đan hỗ trợ, ngươi thế mà vẫn thất bại... Đó là do bọn họ khó đối phó, hay là ngươi vô dụng?" Hắc y nhân ngồi lên ghế đá, vắt chéo chân, từ trên cao nhìn xuống Quân Thường Tiếu.
Trong lòng phẫn nộ, nhưng Quân Thường Tiếu cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Chỉ có thể khép nép thỉnh tội :"Là Quân Ảnh vô năng, xin điện hạ hãy cho Quân Ảnh một cơ hội. Quân Ảnh nhất định sẽ cầm xuống Hàn Thiên."
"Được thôi. Cho ngươi một thời gian nữa. Nếu vẫn không thể thành công thì đừng trách bổn điện hạ ra tay tàn nhẫn." Hắc y nhân lạnh lùng nói, âm thanh khàn khàn, khó phân biệt được là ai.
Không dám xem nhẹ, Quân Thường Tiếu liền vội vàng dập đầu bái tạ :"Đa tạ điện hạ. Quân Ảnh nhất định sẽ không làm ngài thất vọng."
Nói xong, đáy mắt Quân Thường Tiếu liền lướt qua một tia sáng lạnh. Yếu ớt vô lực tựa vào lòng hắc y nhân :"Điện hạ, đêm đã khuya, nếu không ngài ở lại dừng chân chút đi."
Một ngón tay của hắn còn ở trên ngực đối phương vẽ vòng tròn, động tác muốn bao nhiêu dụ hoặc liền có bấy nhiêu.
Hắc y nhân bắt lấy tay Quân Thường Tiếu, cười gằn một tiếng. Sau đó liền không chút do dự đẩy hắn văng xuống đất, ghét bỏ phủi phủi vạt áo, lại từ trong ngực lấy ra khăn gấm lau chùi bàn tay.
"Đem tiểu tâm tư của ngươi thu hồi lại đi. Bổn điện hạ không phải tên Hàn Thiên đó, bị ngươi đùa giỡn đến xoáy quanh, còn đem mặt hàng như ngươi xem như trân bảo."
Bị sỉ nhục, nhưng Quân Thường Tiếu ngay cả khẩu khí cũng đều không dám thả :"Quân Ảnh biết tội."
"Được rồi, bổn điện hạ phải đi đây. Ngươi tự lo liệu cho tốt đi." Hắc y nhân cũng không có ý trách tội Quân Thường Tiếu. Lãnh đạm để lại một câu, thân ảnh liền hóa thành một đám hắc vụ, tan biến giữa thiên địa.
"Cung tiễn điện hạ."
Cảm nhận được khí tức của hắn đã rời đi thật. Quân Thường Tiếu mới chậm rãi đứng dậy, sắc mặt âm trầm ngồi vào bàn trà.
Nhưng sự bình tĩnh này không kéo dài được mấy giây, hắn liền đã tức giận đem ấm trà trên bàn quét hết xuống đất.
"Choang"
Mảnh vỡ văng ra khắp nơi, nhưng Quân Thường Tiếu lại không thèm để ý tới. Sắc mặt hắn vặn vẹo đáng sợ, l*иg ngực không ngừng phập phồng, căn bản là chẳng còn phong thái cao nhân như mọi khi.
"Aaa! Tiện nhân, tiện nhân!"
"Tại sao các ngươi từng người một đều thích tên tiện nhân đó vậy a. Hắn chỉ là chiếc giày rách bị người dùng qua, bị trăm người cưỡi, vạn người cưỡi mà thôi. Có chỗ nào tốt hơn ta kia chứ? A!!!"
Hung quang trong mắt cực thịnh, Quân Thường Tiếu liền đem cả bàn trà đều đạp bay. Tóc tai tán loạn, mang hết oán hận dồn vào trên thân Lục Trường Sinh.
--------------------------
Minh nguyệt treo cao trên bầu trời. Ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra, soi sáng trong bóng đêm u tối.
Lục Trường Sinh ôm lấy đèn l*иg hình con cá vàng mà Hàn Thiên vừa thắng được từ chỗ đố đèn. Nụ cười hiện lên vừa nhu hòa lại đơn thuần. Mở to mắt, hiếu kỳ nhìn ngắm đèn l*иg.
Ánh nến chiếu rọi lên dung nhan của y. Diễm áp quần phương, khiến vạn vật thất sắc.
Lúc này, phát hiện Tần Lãnh vẫn luôn nhìn mình. Lục Trường Sinh liền ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ôn nhu của hắn, tâm y cũng không khỏi rối loạn :"Sư Ca...Tại sao huynh lại đối xử với ta tốt như vậy a?"
Chăm sóc ta, dành tất cả dịu dàng cho ta, thậm chí còn không tiếc hy sinh tính mạng đến bảo vệ ta...
Tần Lãnh hơi ngẩn người, giống như không ngờ tới Lục Trường Sinh sẽ hỏi việc này. Nhưng rất nhanh, thần sắc cũng đã khôi phục lại lạnh nhạt như trước.
"Sinh thần 6 tuổi của ngươi."
Sinh thần năm nguyên chủ 6 tuổi?
Lục lọi trong ký ức xa xôi của mình, Lục Trường Sinh rốt cuộc cũng nhớ được năm đó đã xảy ra chuyện gì.
-------------------------------
"Sư Ca, Sư Ca." Lục Trường Sinh lúc này vừa mới lên 6, nhưng dung mạo cũng đã hương diễm đoạt mục, không khó tưởng tượng lớn lên khẳng định sẽ trở thành một mỹ nam tử bại hoại.
Tần Lãnh lúc này đã 13, xem như là một thiếu niên. Gương mặt nghiêm túc, tựa như ông cụ non đồng dạng, khiến người cảm thấy buồn cười.
Nhưng đối với biểu tình nghiêm khắc của Tần Lãnh, Lục Trường Sinh cũng không sợ hãi. Giống như con gấu nhỏ, ôm chặt lấy bắp đùi của hắn. Nãi thanh nãi khí hỏi :"Sư Ca, mọi người đều nói, kết thành đạo lữ liền có thể sống với nhau một đời có đúng không?"
Xem như một nửa người trưởng thành, Tần Lãnh cũng tương đối hiểu việc này, vì thế liền gật đầu.
"Kia sau này Sinh nhi làm đạo lữ của Sư Ca có được không? Sinh nhi cũng muốn cùng huynh sống với nhau một đời." Được đến xác nhận, Lục Trường Sinh lại ngây thơ nói.
Chỉ là, Lục Trường Sinh vừa dứt lời, sắc mặt Tần Lãnh lại càng thêm nghiêm nghị, xoa đầu y dạy bảo :"Đừng nghe người khác nói bậy. Ngươi còn nhỏ."
"Sinh nhi mới không nhỏ. Sinh nhi đã 6 tuổi rồi." Lục Trường Sinh bẹp miệng cãi lại. Sau đó, lại bắt đầu xuất chiêu làm nũng :"Không biết đâu, ta muốn làm đạo lữ của Sư Ca! Sư Ca phải cưới ta, giống như thúc thúc với thẩm thẩm vậy. Ta muốn huynh ở bên ta cả đời..."
Mặc dù trưởng thành sớm, nhưng Tần Lãnh dù gì cũng chỉ là một thiếu niên trẻ. Bị người trực tiếp "tỏ tình" như vậy, lỗ tai hắn vẫn là không nhịn được mà đỏ lên. Xấu hổ nghiêng đầu.
"Sư Ca, cưới ta, cưới ta nha,..."
Rốt cuộc không chịu nổi Lục Trường Sinh lải nhải nữa, Tần Lãnh liền khụ một tiếng, ánh mắt lảng tránh, đưa tay xoa đầu y. Ngay cả cổ đều đỏ :"Được. Về sau...về sau ta liền cưới ngươi..."
----------------------------
Hồi ức trôi qua, Lục Trường Sinh có thể nói là hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Trời ạ, nguyên chủ ơi nguyên chủ, ngươi rốt cuộc đã làm gì vậy a!!!
Xấu hổ nhìn sang Tần Lãnh, thấy hắn cũng đang nhìn mình, Lục Trường Sinh liền tươi cười làm lành :"Cái kia...Lúc trước ta nhỏ tuổi...nói năng lung tung. Đồng ngôn vô kị, Sư Ca đừng để trong lòng a."
Tần Lãnh chỉ chăm chú nhìn y, không đáp lời, một lát sau lại nhàn nhạt dời đi tầm mắt. Chỉ là nơi đáy mắt lại hiện lên một cỗ tịch liêu.
Không chú ý tới sự thất lạc của hắn, Lục Trường Sinh chỉ lo thở phào nhẹ nhõm mà thôi. May mắn rằng Sư Ca không coi là thật, nếu không, y cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
**Ngươi coi là chuyện nhỏ nhặt, nhưng người ta lại tin là thật, xem ngươi như con dâu nuôi từ bé a.
**Quyển 4 là ngược cả công lẫn thụ luôn nha cả nhà. 😂 Đương nhiên, nó vẫn rất ngọt.